Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1068:

Đôi vợ chồng trẻ vừa trò chuyện vừa nấu ăn.
Bên ngoài, mẹ Khương mấy lần ngăn cản cha Khương đến thăm dò, mắng: “Suốt ngày đi đi đi, bọn chúng khó khăn lắm mới nói chuyện được với nhau, một lão già như ông qua đó làm cái gì hả?”
Cha Khương không nói nên lời: “Tôi xuống bếp xem có giúp gì được không.”
Lúc mẹ vợ đang nấu cơm mà không vào phụ là bị mắng chết.
Khi con gái của ông đang nấu ăn, nếu không vào bếp sẽ bị mắng cho đến chết.
Thế mà lúc con gái và con rể ở trong bếp, nếu ông vào bếp thì cũng bị mắng đến chết luôn.
Cha Khương cảm thấy rằng ở trước mặt vợ thì ông luôn là người bị mắng.
Mẹ Khương trợn tròn mắt: “Đôi vợ chồng trẻ ngọt ngào như vậy, ông đi vào đó làm cái gì? Thật là có mắt không tròng mà!”
Cha Khương: “…”
Đó thấy chưa!?
Dù ông có làm hay không làm thì cũng là sai trái.
Sau khi cả nhà ăn xong, họ tắm rửa và đi ngủ.
Chu Trung Phong ngồi ở mép giường, lặng lẽ nhìn Khương Thư Lan ngồi trước bàn trang điểm lau mặt.
Anh rất thích thú và cảm thấy rằng việc Thư Lan có thể ngồi trước bàn trang điểm và thoa nước hoa lên mặt cô mỗi tối là một việc cần sự kiên trì.
Ánh mắt thiêu đốt đó khiến Khương Thư Lan dừng tay lại, tức giận quay đầu: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Chu Trung Phong dịu dàng nói: “Em tháo xong rồi, anh tỉa lông mày cho em nha?"
Khương Thư Lan sững sờ khi nghe những lời này: “Anh có biết làm không?” Giọng điệu của cô thể hiện rõ sự do dự.
Chu Trung Phong đứng dậy đi vòng qua phía sau Khương Thư Lan từ bên giường, nhặt một con dao trên bàn trang điểm, làm một cử chỉ và cảm thấy không có vấn đề gì lớn.
Sau đó anh nói: “Em đã học vẽ trong vài năm khi em còn là một đứa trẻ.”
Khương Thư Lan không hiểu ý của anh.
Cô nghe thấy Chu Trung Phong nói tiếp: “Lúc đó, em đã gọt đầu bút chì cho thật mỏng. Trong tất cả những người học lúc đó chỉ có em làm được và nó vẫn dùng được.”
Những đứa trẻ khác thì phải nhờ những người lớn tuổi trong gia đình gọt giúp.
Khương Thư Lan kinh ngạc, sau đó quay người lại gần: “Vậy anh thử xem?”
Dưới ánh đèn khuôn mặt mộc mạc của cô đẹp như tranh vẽ. Bởi vì đang ngẩng đầu nhìn đối phương nên đôi mắt quả hạnh hơi mở to, càng lộ ra sự trong trẻo.
Xuống chút nữa là chiếc cổ thiên nga trắng nõn mảnh khảnh và mảng lớn màu tuyết trắng, lan đến chỗ chiếc áo nịt ngực, từ trên nhìn xuống có thể nhìn thấy khe rãnh và trái đào trắng hồng hấp dẫn.
Nó dường như đã chín, có một chút căng mọng, căn bản rất hấp dẫn người hái.
Ánh mắt Chu Trung Phong dần dần mờ đi, yết hầu không tự chủ mà di chuyển, anh ho nhẹ một tiếng: “Kỹ thuật của anh rất tốt, em yên tâm.”
Rõ ràng là một câu nói bình thường nhưng vào lúc này nó lại mang một ý nghĩa khác.
Nói một cách dễ hiểu, không chỉ có khuôn mặt của Khương Thư Lan đỏ bừng mà cả tai của Chu Trung Phong cũng đỏ bừng.
“Biến thái.” Khương Thư Lan không thể không mắng anh.
Chu Trung Phong ngồi ở mép giường đối diện với cô, cúi đầu nhìn cô cười nửa miệng: “Ý anh là anh tỉa lông mày rất giỏi, em đang nghĩ đi đâu đấy?”
Mặt Khương Thư Lan càng nóng hơn, cô không khỏi trừng mắt nhìn anh, nói bậy bạ: “Nếu anh có kỹ năng tỉa lông mày tốt như thế vậy, trước đây anh đã tỉa cho ai?
Nếu không làm sao mà kỹ thuật tốt được?
Chu Trung Phong thật oan ức đến trời thấy còn thương, đây là lần đầu tiên anh tỉa lông mày cho người khác.
Anh lặng im một lát: “Đây là lần đầu tiên anh tỉa lông mày, nhưng anh tin tưởng kỹ thuật của mình rất tốt.” Nhấn mạnh nửa câu sau.
Khương Thư Lan ừ ừ vài tiếng, cúi mặt lại gần: “Để em kiểm tra.”
“Nhưng mà nếu anh tỉa hư rồi thì chờ đó.”
Nhìn đối phương ở khoảng cách gần hơn, khuôn mặt góc cạnh, đẹp trai không chê vào đâu được.
Thậm chí đôi mắt phượng hơi nhếch lên kia còn sâu đến mức như muốn hút người ta vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận