Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 649:

Thiết Đản và Lôi Vân Bảo có chút do dự.
Khương Thư Lan lại nói:”Cô đây phê chuẩn, mau nếm thử, thừa dịp trước khi bà nội trở về thì nếm đi.”
Nói ra thì cha Khương còn mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu mà là mẹ Khương biết cô cho bọn nhỏ ăn tổ yến thì cứ chờ mà bị mắng đi.
Một người đến dầu xào rau còn tiết kiệm không dám dùng, giờ tám tệ một cân yến sào mà cho mấy đứa nít ranh ăn. Sao không đi cướp luôn đi!
Khương Thư Lan cho bọn nhỏ ăn thật nhanh, mà hai đứa nhỏ cũng ăn nhanh đến sợ, ngay trước khi mẹ Khương về thì nhanh chóng lau miệng.
Mẹ Khương nhìn thoáng qua chén, còn khá khen: “Hôm nay con ăn không tệ nha, có mùi tanh mà ăn được hết.”
Hai đứa nhỏ cùng nhau gật đầu, đều không nói thêm lời nào.
Mẹ Khương cảm thấy là lạ, nhưng không khỏi vui mừng khi nghĩ đến công thức xin được từ bà Na.
“Bà Na nói, nếu ghét mùi tanh, có thể thêm sữa bò và đường trắng. Trên đảo này, nhà ai có nuôi bò sữa?”
Khương Thư Lan làm sao có thể biết được.
Cô lắc đầu: “Con thực sự không biết, hay mẹ chờ Trung Phong về rồi hỏi thăm một chút đi.”
Thật ra phản ứng đầu tiên của cô là muốn tìm Lê Lệ Mai, cô ấy là người bản địa, khẳng định biết nhà ai nuôi bò.
Nhưng mà nghĩ đến tính tình Lê Lệ Mai, khẳng định lại không nhận tiền, Khương Thư Lan ngược lại cảm thấy đang lợi dụng người ta.
Như vậy cũng không tốt, vẫn nên lấy tiền mua ở cửa hàng bên ngoài.
Mẹ Khương nghe vậy, đưa tay chọc chọc trán Khương Thư Lan: “Con à con à, ngày ngày lo lắng đủ thứ, cứ phải tạo thêm phiền phức cho Trung Phong làm gì.”
Buổi sáng, nếu cô không thấy Chu Trung Phong thì sẽ bực dọc rời giường.
Tìm không thấy tất vớ cũng la lên với Chu Trung Phong.
Mẹ Khương thật bất đắc dĩ thở dài, bà thật không biết, Trung Phong là cưới nàng dâu hay rước tổ tông về đây.
Rất nhiều lần, bà muốn nói Thư Lan, nhưng thấy Trung Phong mỗi lần như vậy đều ha hả cười, không chỉ đi tìm vớ giúp vợ, còn tự mình nhấc chân Thư Lan lên rồi mang vào cho cô. Cho nên lần này mẹ Khương cũng không còn gì để nói.
Một người sẵn sàng bắt nạt, một người sẵn sàng chịu đựng.
Khương Thư Lan cười cười, hơi ngượng ngùng đáp: “Mẹ, mẹ cũng đâu nói con biết, trước kia cha chẳng phải cũng rửa chân cho mẹ sao.”
Mẹ Khương không lên tiếng nữa. Mẹ Khương và con gái, đương nhiên là có tính tình giống nhau rồi.
Khương Thư Lan ăn tổ yến này hơn nửa tháng rồi, xem đi, làn da của cô, lấy tốc độ mắt thường để hình dung, rõ ràng là đã cải thiện nhiều.
Nếu nói lúc ban đầu vừa mang thai, thỉnh thoảng có nổi mụn đỏ nhưng sau đó thực sự không còn nữa.
Làn da như được tẩy rửa, trắng trong còn lộ chút hồng nhuận.
Chỉ là, bụng của cô ngày một to lên, từ lúc qua ba tháng đầu thì bụng to dần không khác gì trái bóng.
So sánh bụng ba tháng với bụng năm tháng cách biệt quá lớn.
Điều này làm người trong nhà sợ hãi vô cùng.
Mẹ Khương gấp đến độ muốn lập tức đưa Khương Thư Lan đến bệnh viện kiểm tra.
Ngược lại cha Khương bình tĩnh hơn nhiều, ông cầm tay Khương Thư Lan bắt mạch, nửa ngày ông cau mày, trầm giọng nói: “Tôi thấy mạch như song thai”.
Lúc đầu, mạch tượng còn khá yếu, nhưng nhìn ra được. Nay cũng đã qua ba tháng, mạch tượng đã chầm chậm hiện rõ.
Lời cha Khương vừa nói xong, tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Giây tiếp theo, chính Khương Thư Lan cũng có chút khó tin: “Cha, cha nói là song thai? Song sinh sao?”
Chu Trung Phong ở bên cạnh bừng tỉnh, dù là ngày thường anh là người bình tĩnh vô cùng, lúc này cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, vô ý nhìn cha Khương.
Cha Khương vuốt râu, lại cầm lấy tay trái của Khương Thư Lan bắt mạch, một phút sau, ông liền nói đáp án.
“Khả năng năm phần chính xác là song thai, nếu không yên tâm, có thể đi đến trạm y tế hay chỗ bác sĩ phương Tây để khám.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận