Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 698:

Nghe được lời này, cả sân lập tức trở nên im lặng.
Im lặng như tờ.
Lê Lệ Mai theo bản năng mà nhìn về phía sĩ quan hậu cần: “Hèn gì anh không cho tôi hỏi, hóa ra là như vậy, ha ha ha!”
Cô ấy cười lên khanh khách: “Hóa ra là anh không được nữa rồi!”
Nỗi tức giận ban đầu bây giờ không còn chút nào nữa.
Sắc mặt sĩ quan hậu cần lúc này đều xanh mét lại rồi.
Cha Khương ở bên cạnh cũng ý thức được bản thân nói sai rồi, vội bổ sung: “Cậu ta không được không phải là không được ở phương diện kia mà là tâm mắt cậu ta nhỏ quá, chính là không được ở phương diện đó....”
Không giải thích còn đỡ, giải thích xong còn loạn hơn nữa!
Gân xanh trên mặt sĩ quan hậu cần nổi hết lên, thái dương cũng nhấp nhô: “Chú Khương, chú còn nói thêm câu nào nữa....” Cậu ta có chút không khống chế được bản thân.
Chu Trung Phong liền kéo sĩ quan hậu cần ra phía sau nói: “Dù sao tất cả mọi người cũng đều đã biết hết rồi, không cần để ý nhiều vậy đâu.”
Sĩ quan hậu cần trừng mắt: “Nhưng mà đây là nữ đồng chí!”
“Anh nghĩ anh mang thuốc về uống là có thể giấu giếm được mọi người sao?” Chu Trung Phong u ám nói.
Giống như chuyện của đội trưởng Na kia, ban đầu chỉ có vài người bọn họ biết, nhưng từ sau đó khi đội trưởng Na uống thuốc, trên người toàn mùi thuốc Đông y, về sau cả hải đảo đều biết được chuyện của anh ta.
Chuyện đội trưởng Na không được.
Vừa nghe lời này, sĩ quan hậu cần không khỏi đau khổ: “Đêm đó một chút là một chút.”
Chu Trung Phong cười lên ha ha mấy câu.
Khương Thư Lan ở bên cạnh không khỏi quay qua nhìn cha mình, cha của cô thực sự rất tốt.
Dù đúng sai thế nào cũng đều sẽ che chở cho đồng chí nữ trước, nói gì cũng sẽ nói ra được.
Như vậy thực sự rất tốt!
“Cha, nếu như cha không nhớ đến chuyện bệnh tình riêng tư của người khác, sau này....”
Những lời còn lại cô đều chưa nói.
Nhưng cha Khương đều hiểu được, ông gãi gãi đầu rồi nói: “Đàn ông mà bắt nạt phụ nữ như vậy, nếu cha không chấn chỉnh lại thì sao mà được chứ?”
Thấy con gái nhíu mày, ông lại vội bổ sung: “Được rồi được rồi, cha biết rồi, lần sau sẽ không nói như vậy nữa.”
“Còn người kia cái gì ấy nhỉ, sĩ quan hậu cần, rất xin lỗi cậu, về sau tôi sẽ không nói với người ngoài là cậu không được nữa.”
Sĩ quan hậu cần: “...”
Sĩ quan hậu cần cũng lớn như vậy rồi, gặp được người già còn nghịch ngợm như thế thực sự quá khó khăn rồi!
Đến bản thân cậu ta cũng chịu không được nữa mà chủ động nói: “Bỏ đi, đi dựng bếp lò đi!”
Cậu ta sợ còn tiếp tục nói nữa sẽ khiến huyết áp của mình tăng cao đến mức sống không qua được hôm nay mất.
Nghe được câu này, cha Khương cười lên ha ha, đợi đến khi hai người đi xây nền đắp bùn, đắp thêm gạch mộc vào, Chu Trung Phong cũng tranh thủ đi qua.
Cha Khương đưa tay ra vỗ vỗ bả vai của sĩ quan hậu cần: “Haiz, tiểu tử, thật sự xin lỗi, hay là để tôi bồi thường cho cậu nhé, đợi dựng xong bếp lò rồi tôi sẽ cho cậu hai bài thuốc, cho cậu không phải khổ sở như vậy nữa.”
Ít nhiều cũng sẽ khiến cậu ta đỡ hơn chút.
Tay đang cầm xẻng của sĩ quan hậu cần liền ngưng lại, cậu ta tính toán qua ước chừng phải đến hai mươi bữa thuốc: “Nếu là hai bài thuốc thì có ảnh hưởng đến hiệu quả của việc trị bệnh không?”
Cha Khương cười ha ha mà xua tay: “Không có đâu, ngoài việc cậu uống đến đắng miệng ra thì không có hiệu quả trị liệu gì hết.”
Sĩ quan hậu cần: “...”
Ông trời ơi!
Cậu ta rốt cuộc là gặp phải loại thầy thuốc gì vậy!?
Đây không phải là chữa bệnh mà là muốn giết chết người khác luôn rồi!
Khương Thư Lan vốn đang định mang nước trà tới, nghe nói như thế cũng không khỏi trầm mặc.
Cô ngoài nói một câu thật là ra thì không biết phải nói gì nữa.
Cha cô làm thầy thuốc nhiều năm như vậy mà chưa từng bị người bệnh đánh, quả thực là chuyện rất thần kỳ.
Đến cả nước cô cũng không muốn đưa qua nữa, liền đưa mấy cốc nước cho Chu Trung Phong, ý bảo anh mang qua cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận