Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 305:

Chưa chắc đã là như vậy đâu!
Chu Trung Phong đột nhiên nói: “Lần này chúng ta điều tra lại đi!”
Ngày hôm qua tuy rằng anh đã đi rồi, nhưng lúc đi có hơi muộn một chút.
Vậy nên căn bản không hề chú ý tới những điều này.
Đợi khi Khương Thư Lan một lần nữa nhắc đến chuyện này, anh mới cẩn thận mà xem xét lại.
“Không được...”
Tiểu Ái Kính và Từ Mĩ Kiều dường như vô ý mà phản bác.
Lời này khiến cho mọi người ở hiện trường không khỏi nhíu mày lại.
Ý thức được phản ứng của mình có hơi kích động, Tiêu Ái Kính lập tức nói: “Không phải, ý của chúng tôi là kết quả xử phạt cũng đã đưa ra rồi. Không nhất thiết phải bắt tổ chức tiếp tục phải điều tra lần nữa.”
“Đồng chí Tiêu nói đúng, đây vốn là chuyện riêng của mấy nhà chúng ta, không nhất thiết phải tiếp tục làm lãng phí công sức của tổ chức.” Từ Mĩ Kiều cũng nói theo.
Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, chuyện đã tới nước này rồi, có ai còn không hiểu nữa chứ?
Tống Vệ Quốc lúc này không nói gì hết, giữ lại suy nghĩ ở trong lòng, chỉ nhìn qua người vợ Tiêu Ái Kính của mình, mày nhíu lại như thể có thể kẹp chết được cả con muỗi.
Đội trưởng Triệu suy nghĩ rồi nói: “Điều tra hay không điều tra, chúng ta nói cũng không có ý nghĩa gì hết, phó đoàn Chu, anh có ý kiến gì không?”
Ngay lúc này đây, vợ gây ra chuyện nên bị phê bình, mặt mũi của người làm chồng như hắn ta cũng không còn chút nào nữa.
Chu Trung Phong không trực tiếp trả lời, mà là nhìn về phía Khương Thư Lan hỏi: “Em có muốn tiếp tục điều tra hay không?”
Chỉ cần cô nói rằng muốn tiếp tục điều tra, cho dù có khó đến đâu, anh cũng sẽ tiếp tục điều tra.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ: “Nếu như tiếp tục điều tra, kết quả truy ra được là bọn họ cố tình vậy thì sẽ xử phạt như thế nào?”
Chu Trung Phong: “Dựa vào tội cố ý hãm hại người khác mà xử phạt, đến lúc đó....” Ánh mắt anh nhìn lướt qua Tiêu Ái Kính và Từ Mĩ Kiều: “Bọn họ sẽ bị tổ chức đuổi đi, hơn nữa chính ủy Tống cùng với đội trưởng Triệu cũng sẽ bị liên lụy.”
Còn việc có thể tiếp tục ở lại hải đảo hay không thì vẫn còn là vấn đề chưa giải quyết được.
Không thể nào xem thường chuyện này được.
Chu Trung Phong vừa nói ra kết quả xử phạt này, Tống Vệ Quốc cùng với đội trưởng Triệu đều trầm mặc.
Sắc mặt Từ Mĩ Kiều và Tiêu Ái Kính lập tức thay đổi, bọn họ theo bản năng mà cầu cứu chồng của mình, hy vọng bọn họ có thể nói đỡ với Chu Trung Phong giúp bọn họ, nhưng Tống Vệ Quốc lại gật đầu một cái thật mạnh.
Nếu như chuyện này điều tra ra được là do vợ hắn ta cố ý hại người, vậy thì thực sự rất có khả năng hắn ta sẽ phải rời khỏi hải đảo.
Dù sao thì hắn ta vẫn là chính ủy, mà người bạn đời của hắn ta lại phạm phải tội lớn như vậy.
Lúc này đây, cả người Tiêu Ái Kính lảo đảo, Từ Mĩ Kiều cũng không khấm khá hơn là bao, bọn họ có thể tự nhận xử phạt chuyện do bản thân gây ra, nhưng nếu còn làm liên lụy đến cả sự nghiệp tiền đồ của chồng mình, vậy thì bọn họ chính là tội nhân rồi.
“Khương Thư Lan...”
Hai người bọn họ đồng loạt mở miệng, mang theo mấy phần van xin. Thái độ này khác hoàn toàn khác so với khi bọn họ vừa mới bước vào nhà Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan im lặng mà nhìn hai người bọn họ: “Vậy bây giờ hai người còn cảm thấy không cần phải xin lỗi nữa hay không?”
Vẫn là một câu nói như lúc trước, nhưng ngữ khí không còn giống nhau nữa.
Tâm tình cũng khác biệt hoàn toàn.
“Khương Thư Lan, thực sự xin lỗi cô.” Lúc này, Tiêu Ái Kính hoàn toàn thật lòng mà nói ra lời xin lỗi.
Sắc mặt Từ Mĩ Kiều trắng bệch, cũng nói theo: “Xin lỗi.”
Khương Thư Lan không nói chấp nhận, cũng không nói không chấp nhận, cô chỉ bình thản nói: “Lúc đó, chúng tôi có ba người bị gặp nguy hiểm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận