Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 642:

Độ ấm phải phù hợp, xoa bóp phải thoải mái, không nhẹ không mạnh mà phải vừa đủ, làm người ta thấy buồn ngủ.”
Đoàn trưởng Na vừa từ ngoài vào: “...”
Mặt bỗng chốc đen lại, đây là ngày tháng mà con người trải qua sao?
Chu Trung Phong đường đường là một đoàn trưởng mà ở nhà lại sống như vậy!
Đây đâu phải ngày tháng mà con người trải qua, đây rõ ràng là người hầu!
Không đúng, người hầu còn có lương, Chu Trung Phong còn không bằng người hầu.
Chu Trung Phong không bằng người hầu!
Ấy vậy mà bà Na còn thấy không khó: “Mấy việc em nói chị đều nhớ hết rồi, không khó, không khó. Bắt đầu từ ngày mai chị sẽ huấn luyện Tây Quan, trước tiên cứ dậy từ bốn rưỡi đã.”
Đoàn trưởng Na: “...”
May mà không phát bệnh tim.
“Mẹ, con không làm được, mẹ đừng tìm con.”
Vừa nói xong, bà Na và Miêu Hồng Vân đều nhìn qua, cau mày quắc mắt: “Chu Trung Phong nhà người ta đều làm được.”
Đoàn trưởng Na nhanh trí, gầm lên một tiếng: “Hai người đừng đồng tình với cậu ta!”
“Ngày tháng như vậy là cậu ta tự chọn, dù sao nếu là ông đây, ông đây còn lâu mới làm.”
Tức giận mất khôn, đến “ông đây” cũng dám nói.
Vốn câu “hai người đừng đồng tình với cậu ta” khiến bà Na và Miêu Hồng Vân buồn cười, thế nhưng lại nghe thấy nửa câu sau, trong phút chốc lạnh mặt, bà Na nói: “Nếu con không làm, ha hả…”
Ý uy hiếp không nói cũng rõ.
Đoàn trưởng Na chỉ thấy tăm tối. Anh ta nghĩ tới cảnh hơn bốn giờ sáng Chu Trung Phong dậy giặt ga giường, sau đó… mẹ anh ta gõ trống khua chuông đổ một chậu nước lạnh lên giường, bắt anh ta dậy giặt đồ.
Đoàn trưởng Na: “...”
Đoàn trưởng Na không đứng vững nổi: “Chu Trung Phong, cậu hại tôi thảm quá!”
Chu Trung Phong lười để ý đến người đang diễn sâu này, nhặt cái giỏ sau lưng lên, hỏi ngược lại: “Đối tốt với vợ là hại người sao?”
Vợ anh, anh không thương thì ai thương?
Đoàn trưởng Na dám nói không sao? Anh ta mà nói ra sẽ bị vợ ăn tươi nuốt sống!
Quả nhiên đoàn trưởng Na bỗng chốc ủ rũ: “Vợ, em nghe anh giải thích, anh không có ý đó, anh chỉ là, chỉ là không muốn làm một tên đàn ông phải nín nhịn như thế!”
Ra ngoài đi làm kiếm tiền, về nhà còn phải làm việc. Rồi là uống thuốc, chia giường ngủ, cấm dục.
Hu hu hu, sao làm đàn ông khổ thế?
Miêu Hồng Vân: “Được thôi, không muốn nín nhịn thì đừng cưới vợ nữa nhé?”
Chị ấy cũng từ Khương Thư Lan mới biết hóa ra kết hôn xong còn có thể sống như khi là một cô gái, vô lo vô nghĩ, được mọi người yêu chiều.
Bà Na cũng nói tiếp: “Tây Quan, con học Tiểu Chu chút đi, chúng ta không cần xuất sắc như Tiểu Chu nhưng ít nhất con cũng phải đủ điểm qua chứ. Hay là đặt một mục tiêu nhỏ đi, từ ngày mai bốn rưỡi dậy, gánh nước, giặt đồ, bổ củi đều là của con hết.”
Đoàn trưởng Na: “...” Như này không sống nổi nữa rồi.
Khương Thư Lan nhìn cảnh này nhịn không được mà cười. Cô thấy mẹ chồng chị ấy nói rất có lí, còn đứng cùng chiến tuyến với con dâu như bà Na thực sự rất hiếm.
Khi Khương Thư Lan đang chìm đắm trong suy nghĩ thì Chu Trung Phong kéo cô về hiện thực: “Chia tổ yến thôi!”
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn qua, cả cha mẹ Khương cũng bị thu hút.
Chu Trung Phong lấy một tấm bạt trải ra đất, nhặt từng cái tổ yến bên trong sọt ra ngoài, chỉ tính chỗ bày ra thôi cũng đã chiếm một mảnh lớn.
Dưới đáy chiếc sọt là hành và tỏi dại, anh đặt riêng sang một bên.
Trước tổ yến, đống hành tỏi dại ấy dường như không có chút giá trị nào.
Cha Khương phản ứng lại trước nhất, ông cầm một cái tổ yến, giơ lên trời nhìn nhìn rồi kinh ngạc nói: “Đây là tổ yến vàng ư?”
Đối với trung y của họ, tổ yến là đồ đại bổ, cũng là thực phẩm bổ sung các chất dinh dưỡng tốt nhất.
Chu Trung Phong cùng Khương Thư Lan nhìn nhau, lúc này anh mới nói: “Vâng, là tổ yến vàng.”
“Vậy đây là thứ tốt, lúc Thư Lan mang thai có thể ăn, không chỉ con cái sinh ra da dẻ trắng trẻo mà người mẹ ăn vào cũng giúp nâng cao sức đề kháng, thậm chí có người nói ăn tổ yến thì vết rạn sẽ ngắn hơn.”
“Thần kì vậy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận