Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1489:

“Không biết, nhưng nhìn bộ dạng hòa nhã khí chất kia là biết là người giàu có được sống nhàn nhã sung sướng rồi.”
Bọn họ ở đây cũng gặp được rất nhiều người giàu có rồi.
Nhưng xinh đẹp được như Khương Thư Lan thì lại không quá nhiều.
Nghe được lời này, mọi người lập tức im lặng: “Ông trời không công bằng chút nào, đã cho đối phương dung mạo đẹp, còn cho đối phương tiền tài phú quý nữa.”
Ai nói không phải đâu.
Mặt khác, Khương Thư Lan cũng biết bản thân đang là đề tài được tranh luận hiện tại.
Hồ Vịnh Mai sau khi dẫn cô tới một nhà khách sang trọng rồi thì giới thiệu với Khương Thư Lan: “Đây vốn là nhà khách cho Hoa Kiều, sau đó Thâm Thị vì muốn thu hút đầu tư cần mặt tiền của cửa hàng đẹp nhất, vậy nên đã mời kiến trúc sư nổi tiếng về một lần nữa xây dựng lại nhà khách Hoa Kiều.”
“Em ở đây hoàn toàn được đảm bảo về vấn đề an toàn.”
Trên cơ bản thì những khách quý lần này được sở giao dịch tiếp đón đều ở đây hết.
Khương Thư Lan nhìn khách sạn tráng lệ, không khỏi cảm thán: “Thâm Thị đúng là phát triển rất nhanh.”
Lúc trước khi lập lên Tĩnh An Hậu Lưu, cô cũng có tới đây một lần rồi, vẫn chỉ là một làng chài nghèo không có gì, còn chưa đuổi kịp được cả Dương Thành.
Hiện tại, nhìn trình độ phát triển này, sợ là không bao lâu nữa có thể vượt được cả Dương Thành luôn.
Hồ Vịnh Mai gật đầu: “Còn không phải sao, nếu không lúc trước chị cũng sẽ không tìm trăm phương nghìn kế để tìm người điều chị đến bên này như vậy.”
Người khác đều coi chị ấy là kẻ ngốc, bỏ đi công việc tốt ở thủ đô, đến nơi chim cũng không cần thải ra này.
Nhưng Hồ Vịnh Mai hiểu được có phải kẻ ngốc hay không thì tự bản thân chị ấy biết.
Người có quan hệ như chị ấy ở thủ đô thực sự rất nhiều, chị ấy không tranh nổi, còn không bằng lui lại mà tranh thứ khác, đi tới một nơi mới để triển khai kế hoạch lớn.
Ở đây tất cả mọi người đều dựa vào năng lực mà từng bước leo lên cao.
Nếu không thì chị ấy cũng không thể ngồi vào vị trí quản lý sở giao dịch được, phải biết rằng Hồ Vịnh Mai cũng thực sự rất lợi hại.
Không những vậy còn chuẩn bị rất đầy đủ, tới học chuyên ngành tài chính của đại học truyền hình, ngoài ra còn thi đậu được không ít giấy chứng nhận.
Hơn nữa còn có năng lực xuất chúng, khi ấy mới đạt được đến vị trí này.
Khương Thư Lan nhớ tới mấy bình luận trong khu bình luận, Hồ Vịnh Mai cũng là người rất lợi hại, cô nghĩ người tài giỏi thì đến đâu cũng tài giỏi mà thôi.
May mắn mà đối phương lúc trước không bị tra nam Trâu Dược Hoa kia lừa.
Cô không khỏi nói với đối phương: “Chị Hồ, chúc chị từng bước được thăng chức cao hơn.”
Hồ Vịnh Mai không khỏi nở nụ cười, có qua có lại mà khen: “Chúc em tiền vào như nước.”
Hai người nhìn nhau cười.
Đảo mắt đã tới được ngày một tháng mười hai.
Lúc rạng sáng, ngoài cửa của sở giao dịch chứng khoán Thâm Thị đã có cả hàng dài người xếp hàng bên ngoài.
Đoàn người đông nghịt, ít nhất phải có đến hơn nghìn người.
Hiện tại cũng mới chỉ là rạng sáng mà thôi, phải đến chín giờ sáng mới thực sự được khai trương.
Nhiêu đó là đủ hiểu sở giao dịch chứng khoán của Thâm Thị được săn đón đến mức độ nào.
Lúc Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương xuống xe lửa đã là hơn sáu giờ.
Bọn họ vốn định tìm một nhà khách ở cần sở giao dịch trước, nhưng vừa đến đã thấy cửa sở giao dịch đã có hàng dài người xếp hàng rồi.
Lập tức sửng sốt: “Sao lại có nhiều người như vậy.”
Đời trước bọn họ không tham gia vào việc này, sau đó Trâu Dược Hoa đã hối hận vô số lần.
Đời này khó khăn lắm mới có cơ hội, bọn họ coi như là người đầu tiên tới, nhưng không ngờ rằng cũng bị coi là đến muộn như vậy.
Trâu Dược Hoa ngồi xe ba ngày, sớm đã mệt đến không chịu được, anh ta nhịn không được mà xoa xoa thái dương: “Dương Dương, cha ở đây đứng xếp hàng lấy chỗ, con tới nhà khách đi.”
Nếu không như vậy sợ là sẽ không luân đến được bọn họ mất.
Bởi vì có thực sự quá nhiều người.
Trâu Dương gật đầu, đáy mắt cũng lộ rõ ra vẻ mệt mỏi: “Vậy cha đưa hành lý cho con.”
“Con nhớ cẩn thận đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận