Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 619:

“Lỡ như chị ta dọa Tiểu Khương nguy hiểm đến tính mạng, chị ta có thể bồi thường nổi à?”
Khắp hải đảo đều biết, đội trưởng Chu bảo vệ Khương Thư Lan như tròng mắt của mình.
Đối với Khương Thư Lan mang thai, càng có thể so với gấu trúc luôn rồi.
Nghe mọi người nói vậy, chị Ngưu bối rối chui vào trong đám người, chị ta muốn chạy trốn.
Nhưng đã bị cắt ngang, đó là Chu Trung Phong, trước tiên anh kiểm tra Khương Thư Lan, thấy cô không sao, anh mới nói về phía đám người: “Doanh trưởng Ngưu, bộ dạng này của mẹ cậu, cậu không định quản à?”
Doanh trưởng Ngưu bị Chu Trung Phong điểm danh, vẻ mặt cậu ta trắng bệch mà bước ra, tiến lên kéo tay chị Ngưu: “Mẹ, mẹ còn chê con chưa đủ mất mặt hả?”
Lần trước, cậu ta bị sĩ quan hậu cần gọi qua, để cậu ta đem những thứ mà mẹ cậu ta trộm, trả đủ số tiền tương ứng.
Vất vả lắm cậu ta mới xin được sĩ quan hậu cần đừng nói ra chuyện này.
Nhưng lần này thì tốt rồi.
Mẹ cậu ta chưa đánh đã khai, vậy mà đi cầu xin Khương Thư Lan, sao mẹ cậu ta lại có thể đi cầu xin Khương Thư Lan chứ!?
Đây rõ ràng là lấy mặt của đứa con trai này dẫm trên mặt đất mà.
Chị Ngưu bị con trai mình quát lớn, mặt chị ta liền trở nên u ám: “Con đó, mẹ cũng là vì muốn kiếm thêm tiền cho nhà mình.”
Chị ta không nói tới còn tốt, nhắc đến liền làm cho doanh trưởng Ngưu nhớ tới chuyện cũ.
Cậu ta vừa chuẩn bị nói cái gì đó, Chu Trung Phong đã lên tiếng: “Doang trưởng Ngưu, tôi đề nghị cậu phải giải quyết xong chuyện trong nhà trước rồi lại nói.”
Vừa dứt lời, anh cũng không thèm nhìn sắc mặt đối phương mà trực tiếp che chắn cho Khương Thư Lan chuẩn bị rời đi.
Sau khi doanh trưởng Ngưu nghe xong lời này, cậu ta gãi đầu một cái, toàn thân sụp đổ, nói: “Mẹ, lần này mẹ hài lòng chưa? Hay con phải cởi bỏ một thân quân phục này, rời khỏi quân đội, mẹ mới hài lòng hả?”
Nhìn con trai như vậy, chị Ngưu cũng luống cuống, chị ta muốn nhận sai rồi nói xin lỗi.
Nhưng đáng tiếc rằng mọi thứ đã trễ.
Bởi vì chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nhưng chuyện trộm thức ăn bị mọi người biết thì không có khả năng dễ dàng như vậy nữa.
Chính ủy Tống cũng rất nhanh tìm đến doanh trưởng Ngưu để nói chuyện, cái này làm cho chị Ngưu hối hận không thôi, nhưng trên thế giới này không có thuốc chống hối hận.
Mỗi người đều phải vì hành vi của mình mà trả giá đắt.
Một bên khác.
Chu Trung Phong đỡ Khương Thư Lan, anh lo lắng mà nhỏ giọng hỏi: “Thư Lan, em có sao không?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Em không sao, lúc đấy có cha mẹ ở đó, mẹ phản ứng rất nhanh, trực tiếp đạp chị Ngưu ra.”
Cô không bị thương tổn thực tế nào, chỉ là lúc đầu chị Ngưu bỗng nhiên nhào tới, làm dọa đến cô mà thôi.
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua cha Khương và mẹ Khương, anh càng nhận ra để cho bọn họ tới đây là một quyết định đúng đắn.
Bởi vì lúc anh làm việc, anh không thể ở bên cạnh Thư Lan, mà Thư Lan như này, nhất định phải có người trông chừng xung quanh cô.
Dường như mẹ Khương biết Chu Trung Phong muốn nói cái gì, bà ấy vung tay: “Thư Lan cũng là con gái của mẹ.” Dừng một chút, giọng bà ấy tiếc nuối: “Nhưng mà lúc đầu đối phương nhào tới, mẹ không phản ứng kịp, nếu không thì ngay từ đầu mẹ đã không để cô ta tiếp xúc với Thư Lan gần như vậy.”
Như này đã là rất tốt rồi.
Khương Thư Lan không có bị bất kỳ thương tổn thật sự nào.
Nhóm người bọn họ đang trên đường về.
Bỗng có một thông tín viên nói với Chu Trung Phong: “Đội trưởng Chu, bên văn phòng tổng đài có người tìm ngài.”
Chu Trung Phong có hơi sửng sốt: “Gấp lắm sao?”
“Gấp lắm ạ, đối phương đã gọi liên tiếp ba cuộc.”
Khương Thư Lan lập tức nói: “Anh đi trước đi, em về với cha mẹ được rồi.”
Chu Trung Phong không yên tâm, anh bất giác nhìn cha Khương và mẹ Khương, sau khi nhìn thấy bọn họ đồng loạt gật đầu, anh mới đi theo thông tín viên.
Mười lăm phút sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận