Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1279:

Lần này không biết là ai trong đám người dẫn đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay giống như lan truyền vậy, một cái lại thêm một cái, cực kì nhiệt liệt.
Bác sĩ Tiết còn có chút tiếc nuối, anh ta súc miệng, nhổ ra, hai mắt chăm chú nhìn ông cụ Dương.
Ông cụ Dương nhẹ gật đầu: “Được lắm.” Dừng một chút, ông chuyển giọng: “Tôi còn tưởng những thứ cậu học được lúc trẻ, đều đã quên toàn bộ rồi chứ.”
Chỉ một cái chứng bệnh không thể thở nổi như vậy, mà phải đưa lên phòng cấp cứu.
Biết lần trước đến phòng cấp cứu đứa bé phải chịu khổ như nào không?
Biết lần trước vào phòng cấp cứu tốn bao nhiêu tiền không?
Bác sĩ Tiết đỏ mặt: “Viện trưởng, tôi... tôi...” Tôi nửa ngày rồi cũng không thể nói ra nửa câu sau.
Cuối cùng, anh ta hổ thẹn mà cúi đầu: “Hiện tại Tây y chú trọng vệ sinh sạch sẽ, cho nên...”
Loại biện pháp cũ này đều sớm không còn sử dụng.
Mà bọn họ dùng miệng đối miệng hút, cũng sẽ bị người nhà bệnh nhân khiếu nại.
Ví dụ, lúc trước vừa đưa ra biện pháp này, Hứa Vệ Phong liền siết chặt nắm đấm.
“Sạch sẽ cũng được, vệ sinh cũng đúng, Tiểu Tiết, cậu đừng quên, chúng ta là bác sĩ, trị bệnh cứu người là thiên tính, không quan trọng dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể cứu người.”
Chủ nhiệm Tiết dừng lại, khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Ông cụ Dương khoát khoát tay, sờ lên trán con gái Hứa Vệ Phương, lại sờ phía sau lưng, lông mày nhíu lại: “Đem tất cả bệnh án của đứa trẻ này lấy ra đây cho tôi nhìn xem.”
Chủ nhiệm Tiết vội vàng gật đầu, quay sang tiểu hộ sĩ lúc trước mà nháy mắt.
Cũng không quá hai ba phút, y tá cầm theo một sấp bệnh án tới.
Đây đều là giấy tờ bệnh án mấy ngày nay của đứa bé này.
Vừa nhìn thấy đám giấy tờ này, lông mày ông cụ Dương càng nhíu chặt, cuối cùng cũng nhận lấy, lật từng tờ một xem xét.
“Sinh non, cộng thêm có bệnh đường hô hấp, cùng với một chút thở khò khè, thêm...”
Ông đọc không hết, hơn mười đầu bệnh.
“Người nào khai bệnh án?”
Chủ nhiệm Tiết yếu ớt trả lời: “Tôi.”
Anh ta không có ghi sai.
Trải qua kiểm tra thực sự là như vậy.
Ông cụ Dương nhìn anh ta một cái, cuối cùng cũng không nói cái gì, mà hướng về phía văn phòng chủ nhiệm nói: “Ôm đứa trẻ theo, cùng đến văn phòng”.
Câu này vừa dứt, chủ nhiệm Tiết tê cả da đầu, giống hệt như năm đó mới vào bệnh viện bị sợ hãi chi phối, lại một lần nữa lóe lên trong đầu.
Đã là người bốn mươi tuổi, còn mất mặt, chỉ có thể nhẹ gật đầu, ôm đứa bé đi theo.
Đi được một nửa, ông cụ Dương nói: “Chu Trung Phong, cháu với Vệ Phương cũng cùng nhau tới đây đi.”
Người nhà cũng phải tới.
Chu Trung Phong và Hứa Vệ Phương liếc nhìn nhau, Hứa Vệ Phương không kìm được mà thở dài một cái. Người ta nói, người trong nghề vừa ra tay, nhìn một cái là biết có được hay không chính là như vậy ư?
Mấy chiêu của ông cụ Dương vừa dùng lúc trước, liền đem chuyện vốn muốn đưa đứa bé đến phòng cấp cứu, cưỡng ép dừng lại. Điều này khiến cho Hứa Vệ Phương cũng không khỏi ôm thêm một chút hi vọng.
Cửa phòng làm việc đóng lại.
Không biết ông cụ Dương cùng với bác sĩ Tiết đã nói cái gì, dù sao thì bác sĩ Tiết cũng xém chút nữa là khóc chạy ra ngoài. Lập tức, Nữu Nữu vốn dĩ nằm tại phòng theo dõi đặc biệt, liền chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Điều này làm cho Hứa Vệ Phương có chút vui mừng đến phát khóc.
Ông cụ Dương lại nói: “Đừng vội mừng như vậy, đứa bé ra đời quá sớm, thể trạng còn kém, hô hấp là vấn đề lớn, nhà cháu cần phải sắp xếp người, một ngày hai mươi bốn giờ quan sát, đứa bé không thể lại bị sặc đờm.”
Bởi vì nếu như bị đờm làm tắc nghẹn thì sẽ mất mạng.
“Mặt khác, những loại thuốc khác tạm dừng lại, cho đứa bé ăn sữa mẹ.”
Hiện tại, thuốc gì cũng không tốt bằng sữa mẹ.
Uống sữa mẹ, các cơ quan trong cơ thể đứa bé cũng sẽ tự động khôi phục.
Hứa Vệ Phương sững sờ, vội vàng gật đầu: “Cháu có thể chăm sóc đứa bé.”
Ông cụ Dương ừ một tiếng, từ trong hòm thuốc tùy thân lấy ra châm bạc, lấy ra cây châm nhỏ nhất, ngay trước mặt hai người tại chỗ thái dương của đứa bé mỗi bên châm một châm, không hề có ý vội rút ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận