Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 205:

Sắc mặt của Chu Trung Phong cũng có chút tối sầm lại, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị cũng thay đổi âm điệu: “Anh nắm tay của vợ mình, đương nhiên sẽ không phạm pháp!”
Tiếp theo, anh nhìn chằm chằm vào bức tường sân thấp bé, hung dữ nói: “Chúng ta có nên nâng bức tường sân lên cao hơn không?”
Khương Thư Lan: “???”
Vấn đề ở chỗ nâng cao bức tường sao?
Cái người này đừng càn rỡ như vậy chứ!
Trước mặt bọn nhỏ đã làm loạn, trước mặt người ngoài cũng làm loạn.
Khương Thư Lan phiền muộn mà trừng mắt liếc anh một cái, bước đến nhặt cái sọt rơi xuống dưới chân tường lên, đi vào bên trong nhà.
Chu Trung Phong đứng yên tại chỗ, cảm thấy bản thân thật thiệt thòi.
Tay của vợ chẳng những không sờ được, còn bị vợ trừng mắt nhìn, trừng xong ngày mai trung đoàn trưởng cách vách kia khẳng định sẽ cười nhạo anh.
Căn bản sẽ rất… Khó chịu cho mà xem.
Bên trong cái sọt mà Miêu Hồng Vân nhà bên đưa cho có dưa chuột, cà chua và cải thảo, hơn nữa đều là vừa hái xuống.
Những quả dưa chuột mới hái, trên bề mặt có gai nhỏ, cực kỳ tươi mới, tươi non và mọng nước.
Khương Thư Lan rất thích, cô đưa tay ra sờ sờ, rửa sạch rồi cho vào chậu tráng men hong khô.
Trong thời tiết nắng nóng này, một đĩa dưa leo trộn, lại làm thêm dĩa cà chua ngâm đường, ăn một miếng vừa chua vừa ngọt.
Đó là món rau ăn với cơm ngon nhất.
Vốn dĩ cô đang lo rằng buổi tối không có gì ăn uống.
Vừa đúng lúc thức ăn có sẵn đã tới rồi, cộng thêm nửa ký bột bánh mì, ủ bột đến giờ.
Dùng chày cán bột cán thành một lớp bánh mỏng kích thước cỡ một cái chảo sắt, quét một lớp dầu hạt cải xung quanh chảo sắt, chờ chảo nóng lên, cho bánh được cán mỏng đến trong suốt vào.
Chỉ nghe thấy một tiếng xèo, bánh rán liền ngả sang màu vàng óng ánh cả hai mặt, cháy sém vàng và giòn giòn, liền có thể dọn ra đĩa rồi.
Sau khi nướng tám cái bánh rán liên tiếp, Khương Thư Lan mới dừng tay lại.
Bắt đầu từ lúc Khương Thư Lan chiên bánh rán, hai đứa trẻ không đi chơi nữa, vẫn luôn ngồi xổm bên bếp lò và giúp kéo ống bễ.
Vừa kéo, tròng mắt vừa nhìn chằm chằm bánh rán không dời mắt.
Khương Thư Lan nhìn buồn cười, dặn dò bọn nhỏ đang ầm ĩ: “Đi rửa tay đi, rửa tay sạch sẽ rồi lại đây hai đứa chia nhau một cái.”
Vừa nhận được mệnh lệnh, hai đứa trẻ không thích rửa tay lập tức tranh nhau rửa tay.
Làm Chu Trung Phong vốn đang dọn dẹp cái tủ liền sửng sốt, bèn đi theo lại đây, nhìn thấy Khương Thư Lan cầm một chiếc bánh, chia làm một nửa, đưa cho mỗi đứa mỗi nửa.
Cô rất dịu dàng, khi cúi đầu, lộ ra một phần cổ trắng nõn, nụ cười nhẹ treo trên lông mày và đôi mắt, vô cùng động lòng người.
Đến đây, Chu Trung Phong gần như có thể tưởng tượng ra cách Khương Thư Lan đối xử với con cái của bọn họ.
Cô nhất định sẽ là một người mẹ tốt.
Hầu kết của Chu Trung Phong chuyển động, đặt cờ lê trong tay xuống, đi về phía Khương Thư Lan, thấp giọng hỏi: “Bữa tối chuẩn bị xong chưa?”
Lúc này mới mấy giờ đâu chứ?
Chủ yếu là vì bọn họ ăn cơm trưa sớm, 10 giờ đã ăn ở nhà họ Lôi nên đói bụng sớm.
Hơn nữa đi đường ba ngày, ăn xong cơm tối sớm một chút, buổi tối cũng có thể nghỉ ngơi sớm hơn.
Nghĩ đến việc nghỉ ngơi, trong lòng Chu Trung Phong không khỏi cảm thấy bồn chồn vài phần.
Khương Thư Lan ngẩng đầu, tay nhặt bánh rán ngừng lại một lát: “Nhanh lên, anh bưng món ăn ra trước đi.”
Cô cũng không tính làm một mình.
Cho dù là lúc ở nhà mẹ đẻ nhà họ Khương, anh trai cô cũng giúp các chị dâu làm việc đấy.
Chu Trung Phong rửa sạch tay rồi giúp bưng thức ăn lên, liếc thấy hai con chuột nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh bếp lò, vui vẻ nhấm nháp bánh rán.
Tức khắc cảm thấy địa vị của mình không bằng một đứa trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận