Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1211:

Khương Thư Lan hơi ngạc nhiên, chỉ trong một thời gian không dài, nhiều nhất là một năm, Lê Lệ Mai đã hoàn toàn tiếp quản nhà họ Lê, mà ngay cả Răng Nanh, người từng là tâm phúc của trưởng họ cũ nhà họ Lê cũng đã hoàn toàn trở thành người của Lê Lệ Mai.
Cô không nhịn được mà cảm thán một câu, người có năng lực thì ở nơi nào cũng phát huy được năng lực.
Khả năng này sẽ được thể hiện trong tất cả các khía cạnh.
Chờ đến khi vào nhà.
Lê Lệ Mai đóng cửa và nói với Khương Thư Lan: "Chị Thư Lan, không có người ngoài, chị có thể nói chuyện."
Khương Thư Lan đưa cho cô ấy báo cáo đã được phê duyệt: "Đây là giấy thông hành của người nhà họ Lê để quân đội giúp bán rượu trái cây và giấm trái cây trong tương lai, hãy giữ nó cho tốt."
Lê Lệ Mai sửng sốt một lúc, mở báo cáo và đọc nó nhanh chóng.
Sau khi đọc xong, cô ấy im lặng, một lúc sau cô ấy gọi: "Chị Thư Lan."
Cô đã dạy công thức làm giấm và rượu trái cây, cô cũng điều hành quy trình, thậm chí cả con đường bán hàng đều do một mình Khương Thư Lan xử lý.
“Chị làm cái này cho em....”
Sao cô ấy dám nhận, sao cô ấy có thể nhận.
Cô ấy chỉ cảm thấy bản thân mình ngày càng nợ chị Thư Lan nhiều hơn.
“Được rồi, giữa chúng ta không cần khách sáo.”
“Đã gọi chị là chị, chị không phải nên giúp em sao?” Khương Thư Lan ngữ khí ôn nhu sờ sờ đầu của cô ấy: “Mọi người chỉ cần ở chỗ này hoàn thành hàng hóa cho tốt, sau đó cứ đi tìm sĩ quan hậu cần là được rồi."
Lê Lệ Mai nhỏ giọng ừ một tiếng, cô ấy suy nghĩ một chút rồi thêm một điều khoản vào hợp đồng trước đó.
Năm mươi phần trăm lợi nhuận thu nhập từ tất cả hàng hóa đều sẽ thuộc về Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan chưa kịp từ chối, Lê Lệ Mai đã hướng đến cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Chị Thư Lan, có trời biết đất biết, chị biết và em biết."
“Hơn nữa, nếu chị không nhận thì em sẽ lo lắng.”
Cô ấy trịnh trọng giống như lúc nhận giấy thông hành, mang hợp đồng đưa cho Khương Thư lan.
Khương Thư Lan do dự một lúc, nhìn vào đôi mắt bướng bỉnh của Lê Lệ Mai, cô không thể chọc tức cô ấy.
“Được rồi, bây giờ em hài lòng chưa?”
Lê Lệ Mai nở nụ cười, khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ấy lập tức ra mở cửa và thấy Răng Nạn đi vào với một quả mít nặng ít nhất hai mươi cân.
Đồng thời, cậu ấy còn đang cầm một con dao gọt hoa quả.
Ngay khi Răng Nanh đặt quả mít lên bàn, Lê Lệ Mai lập tức cầm dao lên chém về phía thớ mít.
Phần thịt cam bên trong lộ ra ngoài.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Khương Thư Lan nhìn thấy mít, cô không nhịn được mà bước lên để xem xét nó một cách cẩn thận.
Cô vừa mới đi tới, Lê Lệ Mai đã dùng dao cắt một miếng thịt quả lớn đưa cho cô: "Chị Thư Lan, chị có muốn ăn thử không?"
Khương Thư Lan do dự một lúc, cầm lấy cùi và cắn một miếng, trong miệng có cảm giác giòn tan, nước trái cây đậm đà và ngọt ngào.
Chỉ là cô có một cảm giác khó tả với mùi đó.
“Ăn không quen sao?”
Lê Lệ Mai tự mình cắt một miếng, đưa dao cho Răng Nanh, bảo cậu ấy tự mình cắt ăn.
Quả mít rất to, riêng cùi đã nặng đến mười mấy cân.
Khương Thư Lan gật gật đầu, cắn một miếng trái cây, nếm thử mùi vị, "Chị cảm thấy nó có vị là lạ."
"Là mùi mít, em đoán là chị ăn không quen."
Lê Lệ Mai cắt một miếng lớn một cách gọn gàng một mình, không thể chịu đựng được lại cắt một miếng khác và đưa cho cô, nhưng Khương Thư Lan không muốn.
Lê Lệ Mai không thể nhịn được cười cười: "Có vẻ như chị không thích mùi của quả mít."
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói với Răng Nanh: "Hãy đi tìm xem có thể tìm thấy một quả sầu riêng nào không, lấy một quả xuống.”
Bây giờ sầu riêng đã gần hết mùa, nhưng một số sầu riêng cuối mùa vẫn đang phát triển trên cây.
Có bao nhiêu có thể được chọn ra.
Tuy nhiên theo suy nghĩ ban đầu của Lê Lệ Mai, cô ấy nghĩ rằng Khương Thư Lan nên quen với việc ăn mít.
Nhưng cô không ngờ rằng mình không thể quen được.
Vậy thì hãy thử sầu riêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận