Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 68:

Mẹ Khương ở bên cạnh vừa thấy dáng vẻ này của Tưởng Lệ Hồng, bà liền nhớ tới trước đó Tưởng Lệ Hồng hăng hái tùy tiện chế giễu Thư Lan nhà bọn họ.
Cười châm biếm con gái bà không ai cần, chê con gái bà không có lễ vật đám hỏi.
Mẹ Khương không khỏi thù mới hận cũ cộng lại, cười lạnh nói: “Tưởng Lệ Hồng, cô nói những thứ này chẳng ra gì ư? Lúc con rể cô tặng lễ vật đám hỏi, nó đưa cho cô cái gì thế? Có xe đạp hiệu Phượng Hoàng không? Có máy may hãng Thượng Hải không? Hay là có đồng hồ Hoa Mai không? Lại chả có gì nữa kia kìa, ít nhất cũng phải có đài radio dùng bóng bán dẫn mới chứ nhỉ?”
“Có không? Các cô có không?”
Mẹ Khương không khỏi áp sát, đến gần trước mặt Tưởng Lệ Hồng, nước miếng bay đầy trên mặt cô ta.
Trước đó bà thì uể oải không phấn chấn, giờ thì thay đổi thành bộ dạng khí phách hăng hái, tinh thần thật sự phấn chấn, làm người ta khiếp sợ.
Tưởng Lệ Hồng bị áp sát liên tục lùi về phía sau, cô ta giơ tay lau khuôn mặt trắng bệch một phen.
Vừa lau một cái, mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Mẹ Khương hỏi như vậy, bảo cô ta phải trả lời như thế nào đây? Cô ta không có cách nào trả lời được.
Tưởng Lệ Hồng vừa tức vừa bực, cho dù mẹ Khương không nể mặt cô ta đi chăng nữa, ít nhất cũng phải nể mặt con rể Trâu Dược Hoa của cô ta chứ?
Làm sao có thể hỏi trước mặt người ta như vậy?
Đây không phải là cố ý làm cô ta mất mặt sao?
Tưởng Lệ Hồng nghểnh cổ lên, căn bản cũng không chịu thua: “Nhà chúng tôi có radio, đúng đó, radio hiệu Hồng Đăng, cũng là của hãng Thượng Hải, không hề kém hơn hiệu Hồng Tinh nhà mấy người đâu nhé!”
Cô ta gào to lên với Trâu Dược Hoa: “Dược Hoa, cậu đi lấy radio cậu đưa lễ lại đây, để mụ già nhà họ Khương này xem qua một chút, xem thử coi nhà của chúng ta không thể kém hơn bọn họ được!”
Thình lình nổi giận trút lên người Trâu Dược Hoa như vậy.
Từ sau khi đối phương lấy toàn bộ ba vòng một vang ra, Trâu Dược Hoa đã cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Nhưng mà trăm triệu lần càng không nghĩ tới, lúc này bà mẹ vợ này lại cố ý nhắc tới anh ta.
Trâu Dược Hoa nhất thời dừng lại, anh ta không sẵn lòng.
Giang Mẫn Vân ở bên cạnh cũng chờ đợi mà nhìn anh ta, căn bản là không nói gì, nhưng đã biểu đạt cực kỳ rõ ràng ý tứ của cô ta.
Trước đó mẹ Khương đâu phải làm mẹ kế cô ta mất mặt, rõ ràng chính là đang làm cô ta mất mặt!
Không có xe đạp, máy may và đồng hồ thì thôi, nhưng mà cô ta có radio nhá!
Tương lai Trâu Dược Hoa là nhà giàu nhất nơi này, hiện tại là xưởng trưởng, cô ta cũng không tin, radio của anh ta đưa lễ có thể kém hơn một tên làm lính được!
Trâu Dược Hoa đâm lao phải theo lao, chính mình làm chuyện quỷ gì thì trong lòng tự rõ, nhưng mà không đợi anh ta trả lời.
Tưởng Lệ Hồng ở bên cạnh đã gấp không chờ nổi, la to về phía họ hàng nhà họ Trâu đến làm lễ dạm ngõ đứng bên cạnh con đê: “Này, đồng chí thông gia, Dược Hoa bảo mấy người lấy radio lại đây!”
Giọng to lớn giống như sư tử hà đông rống lên vậy.
Đừng nói phía bên con đê, cho dù là toàn bộ đội sản xuất Ma Bàn cũng đều có thể nghe thấy.
Lúc này, Trâu Dược Hoa đang tính ngăn cản, nhưng đã không thể ngăn cản được nữa.
Bởi vì họ hàng bên kia nghe vậy, tức khắc gánh đòn gánh lắc lư loạng choạng đi lại đây.
Chuyện này....
Sắc mặt của Trâu Dược Hoa bỗng chốc bắt đầu khó coi, chỉ có thể gửi gắm hy vọng những người này đều không biết phân biệt hàng tốt xấu.
Càng sợ cái gì, cái đó càng tới.
Vừa thấy họ hàng nhà họ Trâu lại đây, Tưởng Lệ Hồng lập tức gấp tới mức không chờ nổi mà phải chạy tới, đứng bên cạnh người nhà họ Trâu.
Chỉ là, nhìn thấy một đôi đòn gánh dán giấy đỏ kia, ban đầu còn cảm thấy người nhà họ Trâu làm việc thoả đáng tỉ mỉ, còn biết dán một tờ giấy đỏ, thầm cảm thấy vừa lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận