Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 375:

Chu Trung Phong có thể giải thích như thế nào?
Chẳng lẽ nói tối hôm qua bản thân anh với Khương Thư Lan hai người lăn lộn cả đêm, làm dơ ga trải giường sao?
Đương nhiên là không thể nói lời như vậy, chuyện thân mật riêng tư, làm sao có thể nói ra cho người ngoài biết?
Chu Trung Phong nghĩ đi nghĩ lại, kiếm cái cớ lung tung: “Thư Lan nhà cháu hiện không thích hợp chạm vào nước lạnh, cho nên cháu mới giặt thay ạ.”
Đợi nửa ngày, không nghĩ tới đáp án lại là như vậy.
Xét đến cùng, vẫn là Tiểu Chu biết thương vợ.
Bà cụ Na trầm mặc, giọng nói mang theo tha thiết chờ mong: “Tiểu Chu à, về sau cháu thường xuyên đến tìm Na Tây Quan nhà thím nhé.”
Na Tây Quan là tên của Đội trưởng Na.
Chu Trung Phong có chút khó hiểu, bà cụ Na bảo anh đến tìm Đoàn trưởng Na làm cái gì?
Chưa gì đã nghe thấy bà cụ Na tiếp tục nói: “Cháu tìm Tây Quan nhà thím, sau đó lại thường xuyên nói với nó ngày thường cháu đối đãi với Tiểu Khương thế nào. Ngày qua ngày, Tây Quan nhà thím cũng có thể giống cháu mà biết thương vợ của mình.”
Con dâu Miêu Hồng Vân nhiều năm rồi không sinh được mụn con, đây là vấn đề lớn nhất của nhà bọn họ.
Người con dâu Miêu Hồng Vân này xác thực không tồi, là một cô con dâu tốt.
Cho nên bà cũng rất thương chị ấy, chỉ là hiện tại bà vẫn còn sống, còn có thể quản Tây Quan. Bà sợ rằng tương lai mình không còn nữa, sự nghiệp của Tây Quan càng ngày càng tốt thì cuộc sống hằng ngày của con dâu Hồng Vân liền trở nên khó khăn rồi.
Người phụ nữ không có con sẽ gặp phải bao nhiêu khó khăn, bà cụ Na là người hiểu rõ nhất.
Bằng không lúc trước bà cũng sẽ không nhận nuôi Tây Quan.
Một chiêu này tuy rằng nguy hiểm, nhưng cuối cùng là bà đánh cược thắng rồi.
Chu Trung Phong nhướng mày, không thể ngờ được là nguyên nhân này, anh gật đầu: “Thím Na, cháu sẽ làm như lời thím dặn ạ.”
Bà cụ Na vừa muốn nói lời cảm tạ, bỗng nghe được trong phòng ngủ truyền đến tiếng ngáy, liền cười lạnh một tiếng: “Tiểu Chu, thím không quấy rầy cháu nữa, thím vào nhà trước đây.”
Ba phút sau.
Bà cụ Na mang chày cán bột, dùng sức nhấc chăn lên trên người Đội trưởng Na, trong tay cầm một cái chậu tráng men, dùng chày cán bột gõ vào chậu, ở bên tai Đội trưởng Na gõ bang bang ầm ĩ.
Đội trưởng Na bật dậy như cá chép lộn mình: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Chờ anh ta vừa đứng lên, nhìn thấy là bà cụ Na đứng bên cạnh giường, giật mình kinh ngạc hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Bà cụ Na cười lạnh một tiếng: “Tiểu Chu ở cách vách còn đang giặt ga trải giường, con vẫn còn ngủ, làm sao con có mặt mũi ngủ hả? Dậy mau, đi lấy quần áo con thay ra ngày hôm qua, tự mình giặt sạch đi.”
Đoàn trưởng Na: “...”
Đoàn trưởng Na hung hăng mà sờ soạng khuôn mặt mình: “Mẹ, quần áo không phải vẫn là mẹ và Hồng Vân giặt hay sao ạ?”
Đương nhiên phần nhiều là Hồng Vân giặt.
“Làm sao hả? Trời sinh chúng ta nên giặt quần áo cho con à? Na Tây Quan, mẹ nói cho con biết, mẹ vẫn yêu cầu con phải tự giặt quần áo của chính mình. Biết Tiểu Chu bên cạnh nhà giặt chính cái gì không? Cậu ta là đang giặt chiếc ga trải giường lớn đó, chỉ vì vợ cậu ta không thể đụng vào nước lạnh.”
“Con thì sao? Con cũng biết vợ mình không thể đụng vào nước lạnh, vậy sao con còn bắt Hồng Vân giặt? Vả lại hôm qua Hồng Vân mới gặp nạn, con đã làm được gì hả? Con ngoài việc chỉ trích Hồng Vân ra, con đã làm gì sao?”
Đội trưởng Na bị mắng phun đầu.
Thật sự bị mắng đến phát ngốc, cho dù là ai đi nữa thì vừa mới tỉnh lại đã bị mắng dồn dập cũng đều sẽ không kịp phản ứng.
Đội trưởng Na cũng không ngoại lệ, anh ta vội nhảy xuống giường xin tha: “Mẹ, con sẽ đi giặt, bây giờ con liền đi ngay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận