Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1473:

"Nhưng mà An An à, sau này em rảnh nhớ thường xuyên về thăm nhà nhé."
"Cha mẹ sẽ đều nhớ em lắm đó."
"Cũng giống như ông bà cố của chúng ta vậy, vô cùng nhớ ông bà nội."
Nhưng trước khi bọn họ ra đi lại không thể được nhìn mặt ông bà nội lần cuối.
An An gật đầu thật mạnh: "Em biết rồi."
Vậy nên cậu sẽ không lựa chọn sự nghiệp giống như ông bà nội hay anh Bình An, khiến cho việc quay trở lại quê hương là điều xa xỉ.
Cũng sẽ không trở nên giống như cha, bất cứ lúc nào cũng sẽ phải ra chiến trường, khiến cho mẹ ở nhà không khỏi lo lắng.
Cậu vẫn luôn biết bản thân mình muốn gì.
Nghe được lời này rồi, Nháo Nháo mới yên tâm được, sau đó thản nhiên mà đi gọi Chu Trung Phong cùng với Khương Thư Lan: "Cha mẹ, điểm thi đại học của con kém lắm, cha mẹ mau đánh con đi!"
Khương Thư Lan: “...”
Chu Trung Phong: “...”
Cuối cùng cũng không chịu được nữa, liền cầm roi da ra cho Nháo Nháo một trận.
Đứa nhỏ này bắt đầu coi thường bọn họ rồi.
Thấy cả nhà toàn tiếng cười, kêu cha gọi mẹ, An An cũng nở nụ cười, nhưng mà không biết đột nhiên nghĩ đến chuyện gì mà nụ cười lại nhạt đi mấy phần.
Cậu hoàn toàn không thể làm được như anh trai, ở bên cạnh làm nũng cha mẹ, còn có thể chọc cho bon họ cười.
Anh trai Nháo Nháo ngưỡng mộ cậu.
Sao cậu có thể không ngưỡng mộ anh mình được.
Nháy mắt đã tới ngày mà An An rời nhà đi tới thủ đô để học đại học.
Lúc này dì Lý cũng đi theo, từ sau khi ông bà nội Chu ra đi, dì Lý sớm đã có sắp xếp riêng rồi.
Nhưng Khương Thư Lan vẫn một mực giữ bà ấy ở lại.
Dù không ở cùng bọn họ thì đi theo An An tới thủ đô cũng được.
Ít nhất thì An An sẽ không phải lẻ loi một mình.
Hơn nữa sau khi ông bà nội Chu mất rồi thì công việc của dì Lý cũng kết thúc, ở lại nhà bọn họ còn có nơi để đi.
Hai bên đã trải qua nhiều lần thương lượng với nhau, dì Lý nếu muốn quay trở về quê hương thì để bà ấy quay lại thủ đô là được rồi.
Vừa vặn có thể chăm sóc cho An An, thực sự cũng không hẳn là chăm sóc, hai bên coi như có thể bầu bạn với nhau, như vậy thì Khương Thư Lan coi như có thể yên tâm hơn không ít.
Dì Lý đương nhiên không thể từ chối chăm sóc cho đứa nhỏ đã lớn lên dưới tầm mắt của mình được.
Vậy nên lúc Khương Thư Lan đưa dì Lý cùng với An An rời đi, cô luôn dặn dò: “Sau khi hai người tới thủ đô rồi, cháu sẽ gọi điện thoại cho chú Quách cùng với dì Tiểu Mai, để bọn họ tới đón hai người.”
Năm đó, Lê Lệ Mai tới thủ đô để học cũng quyết định sẽ ở lại thủ đô luôn.
Hiện tại, quỹ cứu trợ phụ nữ của cô ấy cũng đã lớn hơn rất nhiều rồi.
Thậm chí cô còn trở thành luật sư vô cùng nổi tiếng, giúp đỡ cho những người phụ nữ yếu đuối ở trên tòa, thậm chí còn không lấy tiền.
Hóa ra, Lê Lệ Mai ra khỏi đảo mới biết được, bên ngoài còn có nhiều phụ nữ vẫn còn đang phải chịu khổ sở đến cùng cực như vậy.
Mà sau khi đã nhìn thấy rồi, cô ấy liền ra quyết định, cả đời này sẽ cứu từng người từng người một, cô ấy sẽ từ từ mà thực hiện mọi điều.
Lịch sử dường như lại được lặp lại ở một góc độ nào đó, Lê Lệ Mai đến cùng thì vẫn là quay lại con đường như ngày xưa.
Mà Khương Thư Lan lại vô cùng vui mừng vì đời này Lê Lệ Mai không còn phải chịu nhiều đau khổ như đời trước nữa, lại vẫn có thể đi theo được con đường cũ.
Dùng cả đời này để cứu giúp người khác.
Khương Thư Lan không làm được đến như vậy, nhưng cô vẫn luôn nể phục Lê Lệ Mai từ tận đáy lòng.
Nhắc tới dì Lệ Mai, thần sắc của An An trở nên ôn hòa không ít: “Ừm, dì nói sẽ dẫn con đi tham quan thủ đô.”
Mấy năm nay, Lê Lệ Mai dù ở xa cũng không hề cắt đứt liên lạc với nhà Khương Thư Lan.
Ngược lại, hàng năm, thậm chí là từng tháng, Nháo Nháo cùng với An An còn có thể nhận được quà mà Lê Lệ Mai gửi từ khắp nơi về cho.
Điều này khiến cho hai anh em bọn họ vô cùng có ấn tượng với người dì này.
Bởi vì bên trong mỗi món quà đều có ảnh chụp dì, ảnh chụp khắp mọi nơi.
Dì thực sự rất lợi hại!
Đây là suy nghĩ từ nhỏ của An An và Nháo Nháo đối với người dì này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận