Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 229:

Đứa nhỏ này thực sự rất lanh lợi, lúc nào nên khóc lóc om sòm thì sẽ khóc lóc om sòm, lúc nào nên chịu thua thì sẽ chịu thua, quay xe một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Khương Thư Lan còn chưa kịp nói gì!
Tiểu Thiết Đản từ nhà bên cạnh chạy tới ngay chỗ đó, ngữ khí cực kỳ thâm tình: “Tiểu Lôi Tử!”
Hai người rõ ràng mới chỉ mấy tiếng chưa gặp mà giống như thể đã trải qua cuộc sinh ly tử biệt vậy.
Có hơi thái quá rồi.
Sự chú ý của Lôi Vân Bảo cũng bị di dời đi: “Tiểu Thiết Đản, em nhớ anh lắm.”
Ngữ điệu lên cao vút không khác nào như đang hát hí kịch.
Hai người ôm lấy khoảng không cùng nhau.
Chu Trung Phong: “...”
Khương Thư Lan: “...”
Này là đang khiến bọn họ trở thành người xấu sao? Ngăn cách hai đứa nhỏ với nhau hả?
....
Buổi tối.
Đợi đến khi người nhà họ Lôi tìm đến cửa rồi, thấy hai đứa nhỏ đang ôm nhau ngủ rất ngon lành.
Sư trưởng Lôi: “Hay là để hai đứa nhỏ cho hai người trông tạm mấy ngày đi? Tôi sẽ trả phí đồ ăn.”
Để đứa nhỏ trốn đi tiếp cũng không phải chuyện hay ho gì.
Chu Trung Phong kiên quyết nói: “Chú bế về đi!”
“Bế cả hai đứa đi!”
Anh thực sự chịu hết nổi rồi, một đứa nhỏ cũng không muốn nhìn thấy nữa.
Sư trưởng Lôi: “...”
Đến cuối cùng, bị bế đi vẫn là bị bế đi, bọn họ vừa bắt đầu tách hai đứa nhỏ ra, hai đứa nhỏ lập tức khóc lóc om sòm, đang ngủ ngon, mắt chưa kịp mở thì đã khóc rồi.
Coi như là hết!
Chu Trung Phong cũng bị ép đến không còn cách nào khác, đành phải tước vũ khí đầu hàng.
Chỉ có Khương Thư Lan là cảm thấy rất buồn cười, đưa tay ra nhéo cánh tay anh: “Đành phải bận bịu không công một hồi vậy.”
Chu Trung Phong nhịn không được mà nói: “Anh bị như vậy là vì ai chứ?”
Còn không phải vì cuộc sống hạnh phúc của mình sao?
Kết quả thế nào?
Ông trời không làm theo ý nguyện của con người!
Haiz!
Nhà bên cạnh.
Đội trưởng Na nghe được động tĩnh bên nhà Khương Thư Lan, bà lão Na cười lớn: “Đứa nhỏ nhà họ Lôi kia cũng quý mến Tiểu Khương thật.”
Buổi tối, Lôi Vân Bảo đã chạy tới đòi quyết đấu với Chu Trung Phong, thiếu chút nữa khiến người ta cười đến đau hông.
Miêu Hồng Vân nhớ lại cảnh tượng kia, thấp giọng nói: “Phó đoàn Chu sợ là đang rất tức giận.”
Vợ chồng son mới cưới, ở cùng chỗ bao lâu cũng thấy không đủ, vậy mà lòi ra thêm hai đứa nhỏ hay gây chuyện nữa là thế nào chứ?
Còn đội trưởng Na thì lại đột nhiên nói: “Vợ mới cưới Tiểu Khương của phó đoàn Chu cũng có thể lui tới thường xuyên.”
Hắn ta vì thấy mẹ nuôi là bà lão Na gặp chuyện, một mực vẫn luôn cẩn trọng từ lời nói đến hành động, nếu không phải vì quân đội thấy hắn ta rất hiếu thảo, hơn nữa bà lão Na cũng không phải mẹ ruột của hắn.
Lúc này mới có thể ở lại đến tận bây giờ.
Nhưng cho dù là như vậy, đội trưởng Na vẫn rất cẩn thận từng chút một, trong nhà ngoài mẹ ruột và vợ thì có rất ít người thường xuyên lui tới qua lại.
Lời này của hắn ta vừa nói ra, Miêu Hồng Vân cùng với bà lão Na lập tức quay qua nhìn hắn.
Đội trưởng Na bị nhìn chăm chú đến hoang mang không biết phải nói gì: “Sao lại đồng loạt nhìn con như vậy? Tiểu Khương là người có phúc đức, không nịnh cao chê thấp, người như vậy rất đáng để kết giao.”
Cho dù có ngày nào đó bọn họ gặp nạn cũng không cần lo lắng, vì Tiểu Khương biết rất nhiều chuyện, có thể đến giúp bọn họ một tay.
Miêu Hồng Vân lập tức nói: “Còn cần anh phải nói sao? Em sớm đã biết Tiểu Khương là người không tồi, muốn qua lại thân quen với cô ấy từ lâu rồi.”
Điều này khiến cho đội trưởng Na phải nịnh chị ấy: “Biết là Hồng Vân em thông minh rồi.”
Bà lão Na ở bên cạnh thấy con trai và con dâu ân ái như vậy liền nở nụ cười.
Đột nhiên cảm thấy thoải mái trở lại, không có con thì không có con, chỉ cần con trai con dâu hạnh phúc là được rồi.
Nhà đội trưởng Triệu.
Đội trưởng Triệu đi một đường về nhà, bày ra khuôn mặt lạnh băng, nhìn thấy ba đứa nhỏ nhà mình đang đùa nghịch loạn hết lên, càng cảm thấy khó chịu hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận