Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1349:

Những người trong nhà họ Khương bên này lắc đầu, chuyện nhà họ Giang có thể trở về thủ đô có lẽ toàn bộ đội sản xuất ai cũng hâm mộ.
Ngoại trừ người nhà họ Khương.
Không có người ngoài, mẹ Khương bèn nói hai câu riêng tư: "Mấy con lên đường chú ý an toàn. Mẹ với cha con ở thêm một khoảng thời gian rồi tính tiếp."
Lúc này bọn họ không định đi theo tới hải đảo.
Cứ việc đã bàn xong từ trước nhưng Khương Thư Lan vẫn khá rầu rĩ không vui: "Phòng khám bên đấy của cha thì làm sao bây giờ?"
Cha Khương cười ha hả: "Có y thuật của bà nội con là đủ rồi."
"Vả lại Thư Lan à, cha với mẹ con cũng không thể mặc kệ tất cả chuyện trong nhà, còn chuyện lập gia đình cho Học Hoa nữa."
Lòng bàn tay hay mu bàn tay thì đều là thịt.
Đến hải đảo hưởng phúc mấy năm, bỏ nhà cho con dâu cả trông, trong lòng bọn họ cũng có chút băn khoăn.
Hiện giờ con của Thư Lan cũng đã lớn một chút rồi, không cần bọn họ như trước kia nữa nên tất nhiên không cần đi cùng.
Đạo lý này Khương Thư Lan hiểu hết, nhưng cô lại không nỡ.
Người không nỡ hơn ai hết chính là An An và Nháo Nháo, từ nhỏ đến lớn bọn nhỏ chưa từng xa ông ngoại bà ngoại lần nào.
Vừa thấy bà ngoại và ông ngoại không đi cùng họ thì lập tức nóng nảy.
Hai đứa nhỏ đồng thời quay đầu lại, túm lấy ống quần của mẹ Khương và cha Khương: "Đi thôi ạ."
Lần lượt kéo họ ra ngoài.
Trong mắt hai đứa nhỏ, cha Khương và mẹ Khương là người thân của hai bé.
Mà người thân thì tại sao lại không đi cùng nhau chứ?
Thấy hai đứa nhỏ như thế ai nấy cũng cảm động, cha Khương vội nói: "Hai cháu lên xe trước đi, ông ngoại định lấy thêm chút đồ ăn cho hai cháu, sẽ qua đó trễ hơn một tí."
Nghe thấy đồ ăn, ánh mắt Nháo Nháo sáng lên, nhưng vẫn chứa vài phần không tin: "Thật ạ?"
"Tất nhiên là thật."
"Có bao giờ ông ngoại lừa gạt Nháo Nháo nhà ta chưa?"
"Cháu không cần đồ ăn, ông ngoại đi cùng lúc với bọn cháu được không?"
Lời này cất lên, nước mắt của cha Khương suýt nữa rơi xuống: "Không được, món này ăn rất ngon, ông ngoại nhất định phải lấy cho Nháo Nháo và An An nhà ông ăn thì ông mới chịu."
"Vậy được rồi ạ."
Nháo Nháo bĩu môi: "Thế ông ngoại nhớ tới với bọn cháu nhanh một chút nhé."
"Không thì Nháo Nháo sẽ nhớ ông ngoại lắm."
"Ai da….”
Đừng nói cha Khương, ngay cả mẹ Khương cũng quay đầu đi lén gạt nước mắt.
Đến khi đoàn người thật sự rời đi, An An ôm cổ Khương Thư Lan, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, ông ngoại bà ngoại sẽ không tới đâu đúng không?"
Nghe cậu bé nói vậy, trong lòng Khương Thư Lan bất chợt cả kinh: "Con….”
"Con biết mà."
An An có chút rầu rĩ không vui: "Người lớn các mẹ luôn luôn là thế, cứ thích gạt con nít."
Bà ngoại sẽ không tới, ông ngoại cũng sẽ không.
Trong lúc Khương Thư Lan không biết giải thích ra sao thì Tiểu Thiết Đản đang xách hành lý bên cạnh đột nhiên nói một câu: "Vậy An An, em biết không, cái này gọi là nói dối thiện ý."
Tiểu Thiết Đản đã mười một tuổi nên biết rõ đối phương sẽ không tới.
An An mới bốn tuổi thì làm sao hiểu mấy chuyện này.
Cậu bé lắc đầu, nhìn bóng dáng dần dần mất tăm của cha Khương và mẹ Khương, gác đầu lên vai Khương Thư Lan nhỏ giọng khóc: "Em không thích nói dối."
"Em chỉ thích bà ngoại và ông ngoại."
Lúc này suýt nữa cũng khiến Khương Thư Lan rơi nước mắt theo.
Mãi đến khi lên xe, cảm xúc của hai đứa nhỏ vẫn không tốt lên được.
Cảm xúc là thứ có thể truyền nhiễm, khiến Khương Thư Lan cũng rầu rĩ không vui theo, cô đã khuyên rất nhiều ngày nhưng cha mẹ vẫn không chịu đi cùng họ đến hải đảo.
Bất kể cô khuyên thế nào cũng không được.
Chu Trung Phong an ủi bọn họ: "Được rồi, nếu nhớ nhà thì lần sau chúng ta lại về tiếp."
Khương Thư Lan, Nháo Nháo và An An đồng thời nhìn Chu Trung Phong, ba miệng một lời: "Đồ lừa đảo."
Chu Trung Phong: "..."
"Vậy giờ anh đi trói cha mẹ lên đây nhé?"
Nháo Nháo và An An vội vàng gật đầu ra vẻ tán thành.
Nhưng Khương Thư Lan thì chần chờ, cô thở dài, lắc đầu: "Bỏ đi, cha mẹ cũng đâu phải cha mẹ của một mình em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận