Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1258:

Khi bà ấy quay đầu lại, nhìn thấy những lời vui vẻ tràn ngập trong nhà và ngoài sân, Phùng Thúy càng cảm thấy khó chịu.
Trong mắt bà ấy, cháu gái mình có điều kiện tốt, ngoại hình ưa nhìn, gia cảnh tốt, như thế nào cũng không nên gả như vậy. Một đứa trẻ chân lấm tay bùn không có bất cứ lai lịch gì như vậy.
Tuy nhiên, Phùng Thúy đã quên rằng tư lệnh Cao mà bà ấy kết hôn khi đó cũng được sinh ra với đôi chân lấm tay bùn.
Chỉ là khi bà ấy mới gả cho đối phương thì đối phương đã có địa vị cao, trở thành người vợ thứ hai.
Phùng Thuý hít một hơi thật sâu mà nhìn thoáng qua sĩ quan hậu cần.
La Ngọc Thu đứng trước mặt sĩ quan hậu cần, nắm lấy tay cậu ấy, cô ấy đột nhiên mỉm cười và nói với Phùng Thuý: "Dì, dì không thấy Từ Mạch Thanh rất tốt hay sao?"
Nếu hỏi câu này, Phùng Thúy có thể nói như thế nào?
Đây là doanh trại có nhiều binh lính, bao gồm tư lệnh Cao, sư trưởng Lôi và những người khác, sĩ quan hậu cần chính là cấp dưới của bọn họ.
Nếu bà ấy nói rằng sĩ quan hậu cần không tốt, thì khác gì bà ấy đánh vào mặt người ta?
Phùng Thúy ở trong lòng thầm đem cháu gái mắng cả trăm lần, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Tất nhiên là rất xuất sắc.”
Nói xong lời này, bà ấy cũng không muốn ở đó tức giận nữa, liền đi thẳng vào nhà.
Nhưng những người ở hiện trường đều im lặng, và sau sự im lặng đó, bọn họ thì thầm với nhau.
Mọi người không ngờ rằng bác sĩ La là người thân bên nhà vợ của tư lệnh Cao, gọi bà ấy là dì.
Đây là mối quan hệ như thế nào?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng chỉ có tư lệnh Cao cười khổ một tiếng: "Dì của cháu tính khí là như vậy. Sau này cháu và Từ Mạch Thanh hai đứa sống với nhau cho tốt."
Đây cũng coi như là một lời chúc phúc.
La Ngọc Thu gật gật đầu, lôi kéo sĩ quan hậu cần hai người đi từng bàn chúc rượu.
Sĩ quan hậu cần cũng bối rối trong trường hợp này, cậu ấy không ngờ La Ngọc Thu và gia đình của tư lệnh Cao là họ hàng.
Nhưng người thân thì người thân, điều đó cũng không sao cả.
Dù sao thì cũng không có nhiều liên lạc.
Sĩ quan hậu cần thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh liền đem chuyện này quên mất.
Đi theo La Ngọc Thu để nâng cốc chúc mừng.
Ở bàn bên kia, Khương Thư Lan và Miêu Hồng Vân hai người bọn họ nhìn nhau, nhưng họ không ngờ rằng bác sĩ La có lai lịch không nhỏ như vậy.
Hóa ra là người thân của lãnh đạo cao nhất, là người thân như vậy mà trước đó không thấy có động tĩnh gì.
Nhưng khi suy nghĩ về thái độ của bác sĩ La đối với dì trước đây, luôn cảm thấy bên trong dường như có điều gì đó không ổn.
Nhưng những người có mặt ở đây đều là những người thông minh, vì vậy bọn họ đã không ai hỏi ra vào lúc này.
Một cuộc hôn nhân đã kết thúc một cách náo nhiệt như vậy.
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua La Ngọc Thu, thấy rằng cô ấy không sao, sau đó mới cùng Chu Trung Phong rời đi.
Trên đường đi, cô buôn chuyện nói: “Anh có biết việc bác sĩ La và tư lệnh Cao là họ hàng không?”
Chu Trung Phong lắc đầu: “Không biết.” Chuyện này chỉ sợ là mọi người đều không biết.
Nếu không, ở trên đảo này La Ngọc Thu có thể đã bị nhiều người theo đuổi hơn rồi.
Cứ như vậy, sau khi buổi hôn lễ hôm nay kết thúc, rất nhiều người đàn ông khi quay về sẽ hối hận, tại sao bản thân mình lúc trước lại không theo đuổi bác sĩ La.
Phải biết trằng, khi động vào việc thực tế, đàn ông vô tâm hơn phụ nữ rất nhiều.
Chỉ là hối hận cũng đã muộn, sĩ quan hậu cần đã đi trước một bước.
Khương Thư Lan sau khi nghe thấy điều này, cô ấy không thể không mỉm cười: "Người ta nói rằng người ngốc có phúc của người ngốc, em thấy đây chính là nói về sĩ quan hậu cần.”
Mơ mơ màng màng đã cưới được vợ, thậm chí còn cưới được một người vợ có lai lịch không nhỏ.
Sau khi uống xong rượu cưới của sĩ quan hậu cần và bác sĩ La, chớp mắt đã gần đến cuối năm, mọi nhà đều bắt đầu chuẩn bị đồ đón tết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận