Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1333:

Cậu ta tìm cô như vậy, Khương Thư Lan lập tức nhận ra có điều không đúng: "Có cô gái yêu thích rồi sao?"
Mặt của Khương Học Dân thoáng chốc đỏ lên, cậu ta nhìn xung quanh, thấy rằng không có ai nên mới lôi kéo Khương Thư Lan đi đến sát vách tường ngoài sân, gật gật đầu: "Có, nhưng cô đừng nói với mẹ của cháu."
Thay vì nói cậu ta và Khương Thư Lan là cô cháu thì chi bằng nói rằng hai người là bạn bè của nhau.
Khương Thư Lan hiếu kỳ hỏi: "Có cô gái mình thích là chuyện tốt, nên kết hôn sớm sớm một tí, để mẹ của cháu có thể ngủ ngon không tốt à?"
Khương Học Dân thở dài: "Thật ra cháu cũng muốn nói với mẹ lắm, nhưng người ta không đồng ý."
Cái này… Khương Thư Lan thấy thú vị. Cô biết điều kiện của cháu trai nhà mình, người cao 1 mét 8, dáng vẻ đoan chính, là loại hình mày rậm mắt to truyền thống, đã vậy con người cũng cần mẫn, tuy hơi kiệm lời nhưng là một người tuyệt đối đáng tin.
Hơn nữa càng đừng nói cậu ta là người nhà họ Khương, với thanh danh nhiều năm làm nghề y chữa bệnh của cha Khương, thanh danh của người nhà họ Khương cũng được thơm lây vài phần.
Hồi trước Khương Thư Lan không gả được là thuộc trường hợp ngoại lệ, nhưng con trai nhà họ Khương, đứng ở bên ngoài tuyệt đối "đắt hàng".
"Ai vậy?" Khương Thư Lan tò mò hỏi.
"Thì là, thì là cô thanh niên trí thức Lý ở Văn phòng Thanh niên trí thức."
"Thanh niên trí thức Lý?"
Khương Thư Lan vẫn chưa nhớ là ai, Khương Học Dân bèn nhắc nhở: "Trước kia khi cô ấy mới tới đây, từng bị heo của nhà chúng ta ủi một lần."
Khi đó, thanh niên trí thức Lý ở nhờ nhà bọn họ, lúc hỗ trợ cho heo ăn, cũng không hiểu tại sao mấy con heo lại lật đật chạy ra khỏi chuồng heo, ủi cho thanh niên trí thức Lý ngã nhào một cái.
Từ đó về sau thanh niên trí thức Lý không thèm ở trong nhà người dân nữa.
Chờ đến khi Văn phòng Thanh niên trí thức được xây xong cô ấy liền dọn vào.
Khương Thư Lan nhíu mày: "Vậy thì không dễ rồi, nhóm thanh niên trí thức đòi hỏi rất cao, điều kiện cũng tốt, ai cũng muốn trở về nhà của mình, nơi nào chịu ở lại một vùng hoang vu hẻo lánh như nơi này của chúng ta chứ?"
"Đúng vậy."
Đây mới là điều khiến Khương Học Dân khó chịu, cho nên nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa dám nói.
Mãi đến khi có cơ hội chụp ảnh, Khương Học Dân định cầm tấm ảnh đến thử một lần, nếu không thành vậy thì từ bỏ.
Cậu ta đợi nhiều năm vậy rồi, thật sự không đợi được nữa.
Khương Thư Lan thấy vẻ mặt của cậu ta, còn có gì mà không hiểu.
"Nhiều năm thế rồi mà cháu không kết hôn, chính là vì nhớ thương thanh niên trí thức Lý sao?"
Khương Học Dân đỏ mặt: "Cũng không hẳn."
Chính cậu ta cũng chưa có ý định lập gia đình, hơn nữa trong lòng có người, luôn cảm thấy nếu không thử một lần thì quá đáng tiếc.
Chuyện này Khương Thư Lan cũng không giúp được, cô nghĩ một hồi: "Cô bảo dượng cháu ngày mai lên thị trấn rửa hình, đến lúc đó cháu cầm tấm ảnh ngầm hỏi thanh niên trí thức Lý thử xem, nếu như cô ấy đồng ý thì nhà ta sẽ chuẩn bị hôn sự cho hai cháu ngay, còn nếu không được….”
Cô giơ tay vỗ vai Khương Học Dân: "Nếu không được thì cháu thành thật nghe lời mẹ cháu, đi coi mắt kết hôn đi."
Sắc mặt Khương Học Dân lập tức tái đi, cậu ta im lặng một lúc lâu.
Khương Thư Lan nói một câu trọng yếu: "Học Dân, cháu là lão đại trong nhóm tam đại nhà họ Khương, cháu không kết hôn thì các em trai bên dưới cũng không kết hôn được."
Đây là một sự thật.
Cô không biết bên đàng gái sẽ có phản ứng ra sao, nhưng đại khái khả năng không thích Học Dân rất cao, bằng không đã nhiều năm như thế, không lý nào hai người vẫn chưa ở bên nhau.
Mà điều Khương Thư Lan phải làm chính là dao sắc chặt đay rối.
Khiến Khương Học Dân cho mình một đáp án.
Nghe được câu này, đầu Khương Học Dân cũng từ từ cúi xuống: "Thưa cô, cháu biết rồi."
Đây là cơ hội cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận