Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 635:

Anh ta đây là đang muốn dùng kinh nghiệm của người từng trải dạy Chu Trung Phong quản cô vợ nhỏ.
Nhưng mà lời nói của đoàn trưởng Na còn chưa nói hết. Miêu Hồng Vân liền cười lạnh một tiếng: “Na Tây Quan, anh muốn chết phải không?”
Đoàn trưởng Na: “......”
Trong nháy mắt anh ta ngậm miệng, mặt khác làm điệu bộ chân chó nịnh nọt: “Vợ à, anh làm việc đây!”
Nhìn tốc độ trở mặt của đoàn trưởng Na nhanh như vậy. Mấy người Khương Thư Lan đều nhịn không được mà trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta gặp phải quỷ rồi!
Bên cạnh Chu Trung Phong cũng không khỏi bật cười, trên tay cũng buộc xong cây đuốc cuối cùng.
Trên tay vẫn cầm một cây đuốc nhỏ, buộc một lớp cỏ xanh, cỏ xen lẫn những bông hoa nhỏ màu tím, trông thật độc đáo.
Điều này để làm cho đuốc mềm dễ cầm hơn và ít bị mòn hơn, lớp cỏ cũng giúp thông thoáng hơn.
Đồng thời các tia lửa sau khi bắn ra sẽ không nhỏ giọt vào tay.
Chờ Chu Trung Phong đem mấy bó đuốc phân phát cho từng người, mọi người cũng chia nhau lần lượt đi vào.
Mọi người từng người nhận lấy, chỉ là đến lượt Khương Thư Lan, Chu Trung Phong lúc này mới từ sau lưng mang ra cây đuốc trông khác biệt đưa cho Khương Thư Lan.
Hiện trường lập tức yên tĩnh, Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương nhịn không được mà ồn ào: “Ôi ôi ôi, cây đuốc này khác với chúng ta…”
Cũng là cỏ xanh, cũng là hoa lá, nhưng mà bó đuốc của Khương Thư Lan lại phá lệ xinh đẹp, kích thước cũng nhỏ hơn hẳn, vô cùng thích hợp cho cô gái nhỏ cầm.
Khương Thư Lan cầm lấy bó đuốc, không nhịn được mà đỏ mặt: “Anh…”
Sao còn cố ý làm một cái khác biệt như vậy.
Hoặc là nói đồ đạc của cô luôn luôn là độc nhất vô nhị.
Chu Trung Phong cười muốn nhéo mặt cô, nhưng nhìn tay chân mình lấm lem liền vội thu tay lại.
“Cho em, hiện tại không cần thắp, chờ lúc sau tiến vào không đủ thì mới dùng.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, trong lòng cảm thấy ngọt lịm.
Phảng phất như là uống qua hũ mật ong ngọt ngào, từ ngoài vào trong, ngọt đến tận tâm khảm.
Rõ ràng Chu Trung Phong vốn là một người đàn ông, nhưng lại đặc biệt cẩn thận tỉ mỉ, rất dụng tâm lo lắng chu toàn cho cô.
Khương Thư Lan một tay cầm bó đuốc, ngửi ngửi hương thơm nhàn nhạt từ hoa dại phía trên.
Lại một tay nắm tay anh, ngắm nhìn bóng lưng thẳng tắp của Chu Trung Phong.
Cô nhịn không được mà cười: “Chu Trung Phong?”
Chu Trung Phong đi đầu tiên, anh giơ cao ngọn đuốc, ở phía trước dò đường, nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn cô, nghiêng đầu xuống: “Hả?”
Thanh âm trầm thấp, giọng mang theo vài phần khàn khàn, nghe hết sức êm tai.
Khương Thư Lan cười: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến muốn gọi tên anh.”
Chu Trung Phong, Chu Trung Phong, hết lần này đến lần khác tận đáy lòng muốn hô lên, chỉ cảm thấy sao tên này dễ nghe như vậy, cũng đặt biệt gọi rất hay.
Chu Trung Phong nhéo nhéo trong lòng bàn tay cô, ngữ khí bất đắc dĩ: “Nghịch ngợm.”
Sơn động rất sâu, bọn họ liên tiếp đi mấy chục mét, nhưng cũng còn chưa thấy cuối đường.
Không chỉ là không có điểm cuối, mà còn gian nan khó đi.
Từ bên ngoài nhìn như một cái sơn động, nhưng đã vào đến bên trong, lại phân ra vô số ngã rẽ giống nhau, chỉ riêng trước mặt liền có năm sáu chỗ rẽ.
Bước chân của mọi người đều lập tức dừng lại.
Bởi vì không biết lựa chọn cái nào mới đúng.
“Nếu không thì chúng ta chia hai người một tổ, tách nhau ra đi.”
Đoàn trưởng Na đề nghị, bên này vừa nói xong, lập tức bị phủ định.
“Không được, không an toàn, ai biết sơn động có cái gì mà tách ra?”
Chu Trung Phong nhăn chặt lông mày, tinh tế quan sát đến dấu hiệu trên mỗi cửa hang, ý đồ trên mặt đất có thể tìm ra phân hay nước tiểu chim yến.
Duy chỉ có Khương Thư Lan bình chân như vại, bởi vì bình luận lại xuất hiện.
[Nhóm người Thư Thư dường như gặp vấn đề khó khăn, giống như không biết đường.]
[Tôi cảm thấy không phải, tôi cảm thấy là Thư Thư đang làm dáng ra vẻ, cô ấy không thể nói thẳng, bởi vì sẽ bị hoài nghi.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận