Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 190:

Thấy Khương Thư Lan túng quẫn đến mức cảm thấy không được thuận tiện cho lắm. Vương Thủy Hương cũng hiểu được, chị ấy thuận miệng nói: “Vậy được rồi, em dùng xong rồi thì nhớ mang ấm nước tới nhà chị để trả nhé.”
Khương Thư Lan nói cảm ơn rồi tiễn chị ấy ra bên ngoài.
Đợi đến lúc cô quay về, Chu Trung Phong đã múc được nước lên, đang đứng lau cửa sổ.
Còn nhịn không được mà liếc nhìn cô một cái: “Quan hệ của em với vợ doanh trưởng Lý tốt vậy sao?” Đối phương còn trực tiếp đến đây giúp đỡ bọn họ.
Khương Thư Lan mím môi: “Tình bạn của phụ nữ anh không hiểu được đâu.”
Lúc này cô liền nghi hoặc không biết Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản đi đâu mất rồi.
May mà vừa tìm đã tìm được ngay, hai người đang kiễng chân lên để với đến vị trí cái thớt trong bếp.
Ngâm mì gói trong chiếc chậu tráng men to đùng, lấy chiếc vung bằng đất đậy lại.
Tỏa ra mùi hương của mì ăn liền, lan toả khắp phòng bếp.
Lôi Vân Bảo kiễng chân lên, nhìn qua, hít một hơi từ trong chiếc chậu tráng men: “Anh ngửi xem, thơm lắm đúng không?”
Tiểu Thiết Đản cũng làm theo, mặt lộ rõ vẻ chờ mong.
Đợi sau khi ngâm xong rồi, hai đứa nhỏ có chút sốt ruột, mỗi người cầm lấy một đôi đũa ăn như hổ đói.
Thời gian ngâm mì quá ngắn nên mì chưa chín hẳn, ăn trong miệng thấy rất giòn, thơm ngon vô cùng.
Tiểu Thiết Đản húp nước, mơ hồ không nói lên lời: “Đại tiện này thơm thật đó!”
“Cũng cảm thấy đại tiện ăn rất ngon.”
Mì ăn liền ăn ngon quá, hai đứa nhỏ liền tự động đặt cho mì ăn liền một cái tên mới, gọi là đại tiện.
Đợi đến khi ăn còn một nửa, Tiểu Thiết Đản liền ngừng ăn, đột nhiên kêu lên một tiếng:”Chết rồi!”
Lôi Vân Bảo mở to mắt mà nhìn cậu bé.
“Quên không để phần đại tiện cho cô.”
Khương Thư Lan: “...”
Thực ra cô cũng không cần cho lắm.
Chu Trung Phong dù đang ở trong phòng ngủ lau giường làm bằng trúc cũng nhịn không được mà nói: “Mặc kệ bọn họ đi.”
Dừng một lúc, nhìn thấy cánh cửa sổ cùng với giường trúc, liền nói với Khương Thư Lan: “Lau xong chúng ta sẽ cùng đến cung tiêu xã, mua một ít đồ dùng cần thiết.”
Lúc trước, bọn họ ở Bình Hương thị thực ra cũng có mua rồi, nhưng toàn là bát đũa muôi chậu gì đó, mang trên đường không được tiện cho lắm nên đã không mua.
Mấy thứ đồ cần thiết cho cuộc sống thường ngày thì cung tiêu xã ở trên hải đảo cũng có bán hết.
Khương Thư Lan đáp ứng một tiếng, đợi khi dọn dẹp qua nhà cửa xong xuôi hết rồi, liền dẫn hai đứa nhỏ cùng đi cung tiêu xã.
Bọn họ vừa mới đi ra khỏi nhà, liền phải gặp hàng xóm nhà bên cạnh, hai bên tay đang xách hai thùng nước mà đi ra.
Đối phương một thân mặc váy liền áo phẳng phiu, tóc ngắn vén đằng sau tai, sắc mặt khá hiền lành chân chất: “Hai người vừa mới chuyển nhà tới đây sao? Cô là vợ của phó đoàn trưởng Chu phải không?”
Khương Thư Lan gật đầu, cô không hiểu quá rõ xung quanh đây.
Cô theo bản năng mà nhìn về phía Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong giới thiệu với người kia: “Vị này là vợ của đội trưởng bên kia, Miêu Hồng Vân, đồng chí Miêu, em cứ gọi là chị Miêu là được rồi.”
Khương Thư Lan nhẹ nhàng nói: “Chị Miêu, em là Khương Thư Lan.”
“À, là đồng chí Khương đúng không? Em gái bộ dạng không những xinh đẹp mà giọng nói cũng dễ nghe thật đó.”
Dừng một chút, Miêu Hồng Vân nhìn thoáng qua Chu Trung Phong để trêu ghẹo: “Phó đoàn trưởng Chu cũng có phúc thật.”
Lời này chỉ có người từng kết hôn mới hiểu được.
Dù người luôn lạnh mặt như Chu Trung Phong cũng đỏ hết tai lên: “Đồng chí Miêu, bọn em có việc nên phải đi trước.”
Miêu Hồng Vân nhìn bộ dạng của đối phương, đẹp thì đẹp, đăng đối thì đăng đối, nhưng không hiểu sao cứ thấy là lạ?
Mỗi người dẫn theo một đứa nhỏ, không phải bọn họ vừa mới kết hôn sao?
Đứa nhỏ từ đâu tới vậy?
Bỏ đi, dù sao cũng là hàng xóm, sớm muộn gì cô ấy cũng biết thôi, không nhất thiết phải nóng vội đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận