Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 691:

Cha Khương tựa người vào tường, làm bộ dạng của mấy bô lão: “Bệnh này của cậu mà không trị sớm đi, chưa đến ba tháng là sẽ hỏng luôn đó.”
“Có hối hận cũng không kịp đâu.”
Sĩ quan hậu cần: “...”
Nếu như vừa rồi chỉ tin có bốn phần thôi thì lúc này đã tin mười phần luôn rồi.
“Cha nuôi, cha giúp con chuyện này với.” Lại có thêm người gọi cha nuôi nữa.
Lần trước đội trưởng Na cũng gọi một tiếng cha nuôi giống như vậy.
Cha Khương: “Khỏi đi, con tôi có nhiều rồi, không thiếu người như cậu đâu, bệnh này của cậu nói dễ chữa thì dễ chữa, mà nói khó chữa thì cũng khó chữa.”
“Sau khi quay về thì bắt đầu thành tâm mà cấm dục cho tôi, tôi cho cậu một phương pháp, trước tiên cứ quay về nhà uống thuốc trước, uống mười ngày rồi tới báo cáo hiệu quả cho tôi.”
Sĩ quan hậu cần nghe đến đây liền thấy có chút khó xử.
Có những thói quen thực sự rất khó bỏ.... Ví dụ như cấm dục.
“Không sửa được sao? Vậy cứ chờ mà trở thành thái giám luôn đi, trường hợp của cậu còn nghiêm trọng hơn cả đội trưởng Na nữa.”
Một người tuy rằng chưa có được con, nhưng ít nhiều cũng đã có người chung chăn gối.
Còn trường hợp này của sĩ quan hậu cần thì thực sự rất phiền toái.
“Được rồi, con sẽ cố gắng.”
“Không phải cố gắng, mà là quyết tâm, được rồi, đi vào nhà với tôi, tôi kê cho cậu mấy bài thuốc, không phải cậu tìm Thư Lan nhà tôi có chuyện sao? Đi vào thôi.” Cha Khương đi lên phía trước rồi nói.
Sĩ quan hậu cần đi theo phía sau, cậu ta vừa đi đã nhìn thấy có hai người đứng ở góc tường.
Một người là đội trưởng Na, một người là Chu Trung Phong, Chu Trung Phong rõ ràng là đang muốn đi vào rồi, nhưng đội trưởng Na không đồng ý.
Vậy cho nên Chu Trung Phong liền bị đội trưởng Na túm lại.
“Nghe xong rồi sao?”
Sĩ quan hậu cần kỳ thực không quá tức giận, trong lòng cậu ta vẫn còn đang xấu hổ.
“Ờm? Người anh em, không ngờ trường hợp của anh lại nghiêm trọng đến như vậy.”
Đội trưởng Na vỗ vỗ bả vai của sĩ quan hậu cần: “Anh ngầu lắm đó!”
Một đêm bảy lần, anh ta có muốn cũng không làm nổi.
Sĩ quan hậu cần: “Ngầu cái gì mà ngầu? Ngầu để tương lai làm thái giám hả?”
Cậu ta coi như hiểu được, đây nào có phải là thiên phú trời ban gì đâu, đây rõ ràng là khiến bản thân bị cạn kiệt hao mòn sớm.
Sớm biết như vậy, lúc còn trẻ cậu ta đã không dính vào chuyện này sớm rồi.
Nghĩ đến đây, sĩ quan hậu cần liền thấp giọng nói: “Bác Khương này chắc là chuyên khám về nam khoa đúng không?”
Nghe được lời này, đội trưởng Na thiếu chút nữa là cười sặc: “Không không không, anh đừng coi thường ông ấy, ông ấy có thể khám được mọi loại bệnh luôn đó.”
“Chỉ là nam khoa thì có phần sở trường hơn mà thôi.”
Đội trưởng Na không biết một câu bản thân thuận miệng nói này vậy mà lại khiến cho không ít nam đồng chí đều im lặng không một tiếng động đi tìm đến chỗ cha Khương để khám bệnh.
Bấy giờ tin tức cha Khương rất giỏi chữa trị các bệnh nam khoa lại được truyền ra bên ngoài.
Cha Khương lập tức trở thành người được nhắc đến rất nhiều trong miệng mọi người.
Khương Thư Lan đang đợi sĩ quan hậu cần đi vào cửa tìm cô, nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy người đâu, thấy cha Khương đi vào trước, cô lập tức hỏi: “Cha? Sĩ quan hậu cần đâu? Anh ấy mắc bệnh gì vậy?”
Sĩ quan hậu cần vừa vặn đi ở phía sau, vội vàng nói: “Tôi không có bệnh gì hết, chỉ là bác ấy muốn kê ít thuốc cho tôi để hạ hỏa thôi.”
Dừng một chút, sĩ quan hậu cần lại nhìn về phía cha Khương mà nói: “Bác à, cháu rất thích đồ ăn, càng đắng càng tốt.”
Cha Khương: “...”
Người này bị bệnh thần kinh rồi hay sao.
Cha Khương còn định nói gì đó liền bị sĩ quan hậu cần cắt ngang: “Tiểu Khương, tôi tới tìm cô là vì có chút chuyện muốn nói.”
“Cô nói qua trước việc làm rau củ khô kia là như thế nào vậy?”
Khương Thư Lan ngạc nhiên mà hỏi ngược lại: “Làm rau củ khô là sao? Ý anh nói là làm cho rau củ mất nước đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chính là chuyện đó đó, cô có biết làm như thế nào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận