Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 631:

Đoàn người này, hai người biến thành năm người.
Chu Trung Phong và đoàn trưởng Na liếc nhau một cái, nhìn ra được sự bất đắc dĩ từ mắt đối phương.
Phụ nữ thật là phiền phức.
Nhưng mà họ còn có thể nói gì đây.
Dựa theo lộ trình trước, sớm đã lên đến đỉnh núi, kết quả bây giờ còn đang ở giữa sườn núi.
Trên đường gặp được khóm cây hoang dã, cây hành tỏi dại, mươn mướt xanh tươi vô cùng.
Vương Thủy Hương ai nha một tiếng: “Cây này hái mang về, cộng thêm nửa cân thịt ba chỉ, làm sủi cảo, nhóm lửa lên, khói nghi ngút, chẳng phải một chốc là hương thơm ngào ngạt xâm chiếm sao.”
Thốt ra lời này, Khương Thư Lan với Miêu Hồng Vân cũng không khỏi giật mình ngừng lại.
Hai người không nhiều lời mà bắt đầu xắn tay áo lên thu hoạch, vừa mưa xong, đám cây cỏ dại này tốt vô cùng, nhẹ nhàng nhổ lên, rễ cây cũng theo lên, bên trên vẫn còn dính một ít bùn đất.
Làm được một chốc thì mọi người đã nhổ được hai mươi mấy túi.
Lần này nhóm Khương Thư Lan trợn tròn mắt: “Cái này làm sao mang theo về đây?”
Đám cây cỏ xanh non cực kì, còn dính cả bùn đất, cả thảy cân nặng cũng chẳng nhẹ đi, đến hai mươi mấy túi, phải làm sao đây!?
Bên cạnh, đoàn trưởng Na nhịn không được mà ác miệng nói: “Lúc nhổ cây, tôi đều nói với các cô, đừng nhổ nữa, lại không chịu nghe tôi, lần này tốt rồi, nhìn các cô làm sao cầm hết đây?”
“Nếu không thì cứ đặt ở ngay chỗ này đi. Lúc về thì mang theo.”
Thế nhưng vấn đề là khi về thì không nhất định đi đường này nha.
Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương đều không biết nói gì, chỉ là các cô gái không nỡ.
Khương Thư Lan cũng giống như vậy, đám cây cỏ dại xinh đẹp làm sao, tươi non, xanh thẳm mươn mướt, làm sủi cảo khẳng định là ngon nhất rồi.
Chu Trung Phong thấy cô không muốn bỏ, liền yên lặng đem tất cả cây cỏ ôm lên, đặt vào giỏ mang sau lưng, nhẹ hô to: “Đi thôi!”
Khương Thư Lan có chút xấu hổ, liền đuổi theo: “Nếu không thì chúng ta bỏ lại vậy có được không?”
Con người chính là như thế, lúc không có được thì rất muốn, đến khi đạt được thì sao?
Lúc này nhìn Chu Trung Phong vất vả, Khương Thư Lan lại cảm thấy đau lòng, cảm thấy mình khiến anh ấy thêm phiền phức.
Chu Trung Phong cầm đao chuyên dùng, chặt hàng gai vướng víu mở đường, anh quay đầu lại ôn hòa nói với cô: “Không có việc gì, không nặng.”
Trọng lượng hơn mười cân trên lưng anh đều cõng được.
Chỉ cần là thứ Thư Lan muốn là được.
Dứt lời, anh lôi kéo tay Khương Thư Lan, đi lên phía trước, anh từ đó lội qua rừng gai, Khương Thư Lan ở phía sau tươi cười hạnh phúc.
Thấy cảnh này, Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương đều trầm mặc.
Vương Thủy Hương là vì không có người đàn ông của mình ở đây, trong lòng thấy hâm mộ, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Mà người đàn ông của Miêu Hồng Vân ở đây, nghĩ đến trước đó đoàn trưởng Na chỉ biết nói một hồi châm chọc.
Miêu Hồng Vân liền giận không chỗ phát tiết: “Anh mau nhìn đoàn trưởng Chu người ta đi, chỉ cần Tiểu Khương muốn, liền không nói hai lời ôm hết lên, anh nhìn lại mình một chút được không?”
Đoàn trưởng Na oan ức nhìn chị ấy.
“Hành quân tác chiến ở bên ngoài, ai lại vừa đi vừa nhặt cái này cái kia. Em đừng nhìn Chu Trung Phong như vậy mà lầm, nếu là hạ binh dưới trướng cậu ta chỉ huy, không biết là đã xử phạt nghiêm khắc thế nào đâu.”
Ý bóng gió là chị ấy đừng nhìn Chu Trung Phong hiện tại tốt tính mà lầm, thực tế người này thủ đoạn rất tàn nhẫn.
Nhưng mà đoàn trưởng Na không giải thích còn tốt, một khi đã giải thích, Miêu Hồng Vân càng tức hơn nữa.
“Chu Trung Phong còn biết đối đãi khác biệt, đối với vợ và đối với binh lính giống nhau được sao? Còn anh đây thì sao? Sao anh không nhốt em lại luôn đi?” Miêu Hồng Vân hít thở không thông mà vặn lỗ tai đoàn trưởng Na.
Đoàn trưởng Na giận mà không dám nói gì, chỉ có thể thấp giọng nói: “A được rồi, được rồi, không phải đã nói với mọi người sao, chính là không thể mang nổi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận