Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 358:

“Chị dâu Miêu, em tới hỏi chị để đổi mấy quả dưa chuột.”
“Này, em thích cái nào, tự mình đi vào trong vườn mà hái đi.”
Gần đây vừa có một trận mưa, giàn dưa chuột lúc trước có chút khô vàng, nháy mắt liền trở nên bừng bừng sức sống, nụ hoa mới nở so với trước đây còn nhiều hơn một chút, hơn nữa trên giàn còn có vô số trái dưa chuột nhỏ.
Mới vừa lớn tầm cỡ ngón tay, non non, nhìn qua là biết ăn sẽ rất ngon.
Khương Thư Lan cố gắng ép chính mình rời đi ánh mắt thèm thuồng, hái được hai quả trưởng thành, liền quay sang nói với Miêu Hồng Vân: “Chờ dưa chuột nhà em trưởng thành, chị dâu Miêu cũng sang tùy tiện hái nhé ạ.”
Quan hệ ở chung tại quê nhà chính là như vậy, có qua có lại.
Chờ sau khi Khương Thư Lan rời đi, Miêu Hồng Vân không nhịn được mà cảm khái với mẹ chồng là bà cụ Na: “Con thấy Tiểu Khương đi làm, có vẻ tinh thần tốt hơn trước rất nhiều.”
Bà cụ Na nhịn không được mà cười: “Đó là đương nhiên, con nghĩ xem, một người phụ nữ mỗi ngày đều quanh quẩn ở nhà, so với ở chỗ làm việc, tinh thần sao có thể giống nhau được?”
Sau đó bà lại chuyển lời: “Tuy nhiên mẹ thấy, Tiểu Khương có thể đi làm, vẫn là do Đoàn phó Chu kia tính tình tốt, nếu như cậu ta không tốt thì làm sao Tiểu Khương có thể được đi làm chứ.”
Hơn nữa bà còn vừa mới nhìn thấy Phó đoàn Chu kia đã giặt một đống quần áo nữa...
Thẳng thắn mà nói, kiểu đàn ông này trên đảo thật sự hiếm có khó tìm, cho dù thời điểm trước kia bà cụ Na ở thủ đô, cũng hiếm khi nhìn thấy người đàn ông ôm đồm làm việc nhà.
“Tiểu Khương gả cho Tiểu Chu, thật là có phúc.”
Miêu Hồng Vân không thích nghe lời này, chị ấy không nhịn được mà nói: “Vậy sao mẹ không nói rằng là Tiểu Chu có phúc mới cưới được Tiểu Khương ạ???”
Tiểu Khương trưởng thành xinh đẹp, hiểu biết chữ nghĩa, có văn hóa, không chỉ thông minh, mà còn không để ý tiểu tiết, người tài giỏi như vậy mới thực sự hiếm có.
Người sống mà hiểu rõ mọi thứ, linh động thấu triệt, nữ đồng chí được như vậy cũng là số ít.
Bà cụ Na liền nói theo: “Đúng đúng đúng, con nói đúng, Tiểu Khương thực sự không tồi xíu nào.”
Dừng một chút, bà đè thấp giọng nói: “Con có biết hiện tại nhà cách vách đúng ba giờ mỗi ngày đều có người đến cửa không?”
Miêu Hồng Vân thật sự không biết, chị ấy ngủ cực kỳ sâu, ba giờ sáng chính là thời điểm ngủ ngon nhất.
Làm sao biết được sự tình nhà cách vách.
Bà cụ Na lắc đầu, cười tủm tỉm nói: “Con đó, chính là một đứa ngốc nghếch, con cứ chờ mà xem, sau này con sẽ biết thôi.”
Đôi mắt bà lão vẩn đục, lại che giấu không được ánh sáng trí tuệ lóe ra, giọng điệu cũng theo đó mà trở nên cuốn hút.
Miêu Hồng Vân vẫn không hiểu gì, liền hỏi: “Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?”
“Đừng hỏi mẹ, con tự mình nhìn đi.”
Bà cụ Na tay chống gậy, sau đó đi vào trong nhà.
Nếu không thì tại sao bà lại nói là Tiểu Khương có phúc khí chứ?
Trên đảo, kiểu người như Chu Trung Phong không có nhiều.
........
Cách vách.
Khương Thư Lan xin được dưa chuột trở về, trong phòng bếp Chu Trung Phong đã đốt xong bếp lò, đang kéo bễ thổi gió.
Một người cao lớn như vậy, cúi đầu trước cửa bếp bé bằng lòng bàn tay, nhìn vào trông rất tội nghiệp.
Khương Thư Lan nhấp môi cười: “Lửa cháy chưa?”
Chu Trung Phong gật đầu: “Lửa tương đối vừa phải.”
Khương Thư Lan đang chuẩn bị nói cái gì đó, bên ngoài liền truyền đến một đoàn tiếng bước chân dồn dập: “Cô ơi, cô ơi, người rốt cuộc đã trở lại”.
Hai đứa trẻ ở nhà họ Lôi chơi một ngày, không gặp được Khương Thư Lan, không biết trong lòng nhớ cô đến mức nào.
Vọt lại đây giống như đạn bắn.
Nháy mắt Khương Thư Lan Lan bị hai đứa trẻ trái phải vây quanh.
“Sao mồ hôi đổ đầy đầu thế này?”
Cô theo bản năng mà vuốt trán hai đứa trẻ, quả nhiên vừa sờ liền thấy thấm đẫm mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận