Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1170:

Nhớ tới chuyện đó, ngực hắn ta lại có hơi nhói đau, nhưng trên mặt lại đắc ý: “Cậu chờ xem, tôi đã xem xét rồi, chắc là qua mấy ngày, tôi sẽ tìm được chỗ đó.”
Chu Trung Phong giơ ngón tay cái lên: “Kết hôn hơn một năm, vậy mà tìm chỗ đó…”
Những lời còn lại, anh không nói, Hứa Vệ Phương vẫn hiểu rõ.
Hứa Vệ Phương bị chọc tức đến mức dậm chân, nhưng vô tình hắn ta lại không có biện pháp với Chu Trung Phong, hắn ta thở phì phò nói đến chuyện chính.
“Tôi vừa nhận được thông báo, hôm nay viện dưỡng lão có hoạt động giao lưu quan hệ gia đình, hai người đừng đến muộn.”
Chu Trung Phong nhíu mày: “Mấy giờ bắt đầu?”
Hứa Vệ Phương: “9 giờ.”
Ngừng một chút, hắn ta bổ sung một câu: “Hôm nay hai người chú trọng quần áo chút.”
“Ngoài ra, tôi vẫn chưa nói với ông nội Chu và bà nội Chu rằng hai người đã về thủ đô đâu đấy.”
Chu Trung Phong ừ một tiếng: “Cảm ơn, phiền cậu đi một chuyến rồi.”
“Vậy cậu nói cho tôi biết vị trí đó ở đâu xem nào?” Hừa Vệ Phương cười hề hề hỏi.
Chu Trung Phong giật giật mi mắt, trong mắt anh là sự khinh bỉ: “Cút.”
Hứa Vệ Phương bị đuổi cũng không giận, hắn ta cười hề hề: “Lần sau tôi lại đến hỏi.”
Nói xong, hắn ta làm một động tác với Chu Trung Phong, sau đó leo lên xe máy, vèo một cái chạy đi thật xa.
Muốn bao nhiêu rêu rao, có bấy nhiêu rêu rao.
Chu Trung Phong nhìn Hứa Vệ Phương rời đi, anh cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, vỗn dĩ anh định mặc quần áo bình thường, nhưng nghĩ nghĩ, anh đi thay một bộ quân phục.
“Sao vậy, sao tự nhiên anh lại thay quần áo?” Khương Thư Lan hỏi.
“Hứa Vệ Phương nói hôm nay viện dưỡng lão có hoạt động giao lưu quan hệ gia đình.”
Khương Thư lan vừa nghe đã hiểu, nên cũng vào nhà thay quần áo, chiếc váy màu đỏ kia, mặc ở trên người cô càng tôn lên làn da trắng như tuyết, trông vô cùng xinh đẹp.
Nghĩ nghĩ, cô nhìn gương mặt mộc sạch sẽ ở trong gương kia, Khương Thư Lan vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Cuối cùng cô lấy bút kẻ mắt ra mà nhẹ nhàng kẻ hai cái, son cây son mà Tề Phương đưa cho cô, quả nhiên có thần thái hơn.
“Đẹp lắm.” Chu Trung Phong dựa vào cửa, anh không nhịn được mà nói một câu.
Cô thật sự rất đẹp, lúc cô để mặc mộc thì trong sạch thuần khiết, sau khi trang điểm một chút, cô lại xinh đẹp động lòng người.
Khương Thư Lan không khỏi cười: “Đi thôi.”
Chu Trung Phong đưa tay qua, Khương Thư Lan liền tự giác kéo tay anh.
*
Viện dưỡng lão.
Bình thường trong này vô cùng yên tĩnh, nhất là buổi sáng, ngoại trừ những ông bà lão tập thể dục, hầu như không có bất cứ tiếng động gì.
Nhưng hôm nay lại khác.
Hiếm khi gặp ngày hội giao lưu quan hệ gia đình mỗi năm một lần, cái gọi là ngày hội gia đình, chính là hôm nay, người nhà của những ông bà trong viện dưỡng lão sẽ đến đây thăm bọn họ.
Xem như một nhà đoàn viên.
Nhưng mà, nhiều năm qua, ông nội Chu và bà nội Chu rất ít khi tham gia loại hoạt động này.
Con trai và con dâu của bọn họ đều ở Tây Bắc, đều mai danh ẩn tích, chớ nói rằng con cháu bọn họ đến, ngay cả người làm cha mẹ như bọn họ cũng không chắc có thể liên lạc.
Huống chi là tham gia cái gì mà ngày hội giao lưu gia đình như này.
Ngay cả cháu trai duy nhất cũng ở quân đội bên hải đảo để bảo vệ quốc gia, không có thời gian trở về.
Cho nên mấy năm nay viện dưỡng lão tổ chức ngày hội gia đình, ông nội Chu và bà nội Chu đều không tham gia, bởi vì sự náo nhiệt đó không thuộc về bọn họ.
Bọn họ luôn ở nơi yên tĩnh này.
Nhưng mà lúc này lại có người không muốn buông tha cho bọn họ.
Những người đó không phải ai khác, mà là ông ngoại và bà ngoại của Thiệu Tân Quyên, lúc đó Thiệu Tân Quyên ở cửa, một câu đắc tội nhà họ Chu.
Người của nhà họ Chu cũng tàn nhẫn, trực tiếp ép nhà họ Thiệu, đưa Thiệu Tân Quyên trở về nông thôn một lần nữa.
Mối thù này, nhà họ Thiệu không dám lên tiếng, nhưng bọn họ cũng không sợ nhà họ Chu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận