Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1103:

Chị ấy đã mang thai được bảy tháng và bụng của chị ấy phình to như một quả bóng căng phồng.
Nhìn thấy chị ấy, Khương Thư Lan liền cảm thấy kinh hãi, và theo bản năng tiến tới đỡ Miêu Hồng Vân: "Chị dâu Miêu, chị cũng đã được thông báo rồi chứ?"
Miêu Hồng Vân gật đầu, không từ chối Khương Thư Lan, mà nhân cơ hội ấy dựa một nửa sức lực của mình vào cô.
"Ai nói không phải chứ? Bụng chị mới có bảy tháng, đi lại cảm giác như có tảng đá lớn đè lên người, chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề."
Chị ấy đi bộ, cũng trông hơi giống một con chim cánh cụt, hai chân đi hình chữ “bát”.
Khương Thư Lan liếc nhìn bụng chị ấy, có chút lo lắng: "Thôi hay là chị cứ quay về rồi tính, chỗ văn phòng em sẽ xin nghỉ phép cho chị."
Miêu Hồng Vân là một sản phụ lớn tuổi, chị ấy đã ngoài ba mươi, đây còn là thai đầu lòng của chị ấy, nên chị ấy đã không thể ngồi yên trong ba tháng đầu tiên.
Có nghĩa là hai tháng vừa qua đã tốt hơn một chút.
Khương Thư Lan không hiểu, văn phòng sắp tổ chức cuộc họp gì.
Ngay cả một phụ nữ mang thai như vậy cũng được thông báo.
"Thôi bỏ đi, nếu mọi người đều đã được thông báo rồi thì chị vẫn nên đến đó thì hơn."
Miêu Hồng Vân đi được vài bước thì sắc mặt tái nhợt.
Khương Thư Lan nghĩ lại khoảng thời gian cô mang thai, cặp song sinh tám tháng tuổi không nặng nề như chị ấy thế này.
"Chị dâu Miêu, chị có chắc là chị đang mang thai một đứa thôi không?"
Không hiểu sao cô lại cảm thấy phản ứng của đối phương còn mạnh hơn khi cô mang thai đôi.
"Một đứa thôi." Miêu Hồng Vân gật đầu: "Chị đã đến gặp bác sĩ La, và ông ấy nói là một, và chú Khương cũng nói là một."
Nói xong, giọng điệu của chị ấy không thể giấu được sự ghen tị: "Em cứ làm như ai cũng giống em vậy đó, một lần mang thai được hai, rách việc quá đấy."
Chị ấy muốn thụ thai đôi, nhưng ‘hạt giống’ của người đàn ông của chị ấy không đủ sức.
Khương Thư Lan không nhịn được cười: "Mỗi người đều có ưu điểm của riêng mình mà."
Chưa kể, khi nói chuyện như vậy, thời gian trôi nhanh hơn, bước đi cũng nhanh hơn.
Rất nhanh đã đến được bên ngoài văn phòng.
Bọn người Khương Thư Lan đến nơi thì cũng coi là đã muộn rồi.
Lúc này, mấy chục bà vợ quân nhân đều đã ngồi ở trong văn phòng, chuyển qua nhìn cửa lớn của căn phòng, có điều nhiều người nên có chút chen chúc.
Trong căn phòng đó, Vương Thủy Hương đang ngồi bên cửa sổ.
Ngay khi chị ấy nhìn thấy Khương Thư Lan và Miêu Hồng Vân, mắt chị ấy sáng lên và vẫy tay ra hiệu: "Bên này, bên này."
Chị ấy đến sớm và chiếm trước ba vị trí ngồi cạnh cửa sổ.
Khương Thư Lan nghe thấy giọng nói, lập tức đỡ Miêu Hồng Vân đi tới.
Bọn họ đi đến đâu thì mọi người đều theo bản năng tránh sang một bên, và mọi ánh mắt đều dán chặt vào bụng của Miêu Hồng Vân.
Cả đám nhao nhao hỏi: “Bụng này trông có vẻ ít nhất là bảy tháng rồi nhỉ?”
“Bụng nhọn, rốn hếch ra ngoài, trông giống mang thai con trai lắm."
"Cái này cũng không chắc lắm. Chỗ chúng tôi bảo nhau rằng bụng tròn mới là mang thai con trai."
Cái này thì cũng do cách thức phân biệt của mỗi nơi không giống nhau.
Nghe mọi người thảo luận, Miêu Hồng Vân cười cười, chị ấy không nói gì.
Dựa lực cơ thể mình vào Khương Thư Lan, đỡ eo của mình, cuối cùng chị ấy cũng có thể ngồi trên chiếc ghế đẩu, chị ấy thở phào nhẹ nhõm.
Vương Thủy Hương bên cạnh cũng hỏi: "Lãnh đạo này làm cái gì thế nhỉ? Tại sao ngay cả người bụng bự thế này rồi mà vẫn còn gọi đến?"
Mọi người đều biết, Miêu Hồng Vân đang mang thai thế này, chị ấy không thể ngồi vững.
Miêu Hồng Vân lắc đầu, cười khổ: "Đừng nghĩ về mấy chuyện này nữa, dù sao thì cũng đã tới rồi."
Lúc này, Vương Thủy Hương không nói nữa.
Tuy nhiên, chị ấy nháy mắt với Khương Thư Lan tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ.
Nhìn ánh mắt đó giống kiểu đang muốn chửi bới, vị lãnh đạo này không biết là cái thứ gì, một chút thương xót vợ quân nhân cũng không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận