Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 252:

Điều khiến Khương Thư Lan ngạc nhiên là, cơn mưa này thực sự rất lớn, mãi đến tận hơn tám giờ tối mới rả rích mà ngừng lại.
Bầu không khí trong lúc đang mưa đều rất ẩm ướt, đến nhiệt độ cũng giảm xuống theo.
Hai ngày trước trời còn rất nóng.
Khương Thư Lan bỏ chiếc chiếu trên giường trúc xuống, đổi thành một cái mới, cũng là của hồi môn của cô.
Khương Thư Lan chuẩn bị đến bốn chiếc, cái mà cô vừa trải ra là loại có hình hoa mẫu đơn đỏ thẫm, là bức tranh cực kỳ diễm lệ.
Đợi sau khi thay xong rồi, hai đứa nhỏ lập tức nằm lên giường để lăn lộn, trẻ con đều là như vậy, đối với đồ mới thì rất hiếu kỳ, đến cả tấm chiếu cũng như vậy.
Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo liếc mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên Lôi Vân Bảo nhỏ giọng nói: “Anh nói đi, mông gà với cổ gà liệu có sợ lạnh không?”
Thiết Đản nghĩ đến mùa đông gà mái ở trong nhà lạnh đến mức không đẻ trứng được.
Cậu bé cũng không chắc chắn: “Chắc là được nhỉ?”
Gà lạnh quá sẽ không đẻ trứng được chứ chưa nói đến lớn lên.
“Sao lại không được? Cổ gà có được không?” Cổ gà là con gà con mà Lôi Vân Bảo chăm non.
Còn mông gà thì là con của Tiểu Thiết Đản.
Thiết Đản nghĩ đến gà con đang chịu lạnh ở quê của mình, lập tức gãi đầu: “Nguy rồi, bị lạnh chết mất!”
Vì thế bọn họ lập tức nhảy xuống giường, nghe thấy phía sau phòng truyền đến tiếng nước rả rích thì biết Khương Thư Lan còn đang tắm rửa.
Hai người rón ra rón rén đi qua phòng Khương Thư Lan đang tắm để đi ra bên ngoài, lén lút chạy đến chỗ ở của gà.
Lồng gà ở bên kia vốn dĩ còn một con gà mái nữa, còn bắt nạt mấy con gà con, thi thoảng lại cúi đầu xuống mổ.
Thiết Đản và Lôi Vân Bảo đau lòng vô cùng, lập tức mở lồng gà ra, một người bế lấy mông gà, một người thì bế cổ gà, âu yếm giấu trong lồng ngực.
Còn không quên quát lớn con gà mái già, hung hăng nói: “Mày là con gà hư, sau này sẽ đem mày đi nấu!”
Gà mái già ngẩng đầu, hướng về phía mông của Lôi Vân Bảo mà mổ.
Đầu tiên Lôi Vân Bảo kêu lên một chút, sau đó nghĩ đến Khương Thư Lan còn đang đi tắm, lập tức im bặt miệng lại, đau đến mức hai mắt đẫm lệ.
Bên trong phòng, Khương Thư Lan còn đang tắm thì nghe thấy tiếng động, lập tức dừng động tác lại, lớn giọng nói: “Thiết Đản, Tiểu Bảo, hai đứa không có chuyện gì đó chứ?”
Lời này vừa nói ra, Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo nhìn nhau một cái, Thiết Đản đáp trước: “Không có chuyện gì đâu, cô à chúng cháu không sao hết, cô cứ tắm đi.”
Khương Thư Lan vừa nghe thấy liền cảm thấy âm thanh này như thể truyền ra từ bên ngoài chứ không phải từ bên trong vậy.
Hai đứa nhỏ này vừa mới tắm rửa mà đã chạy đi ra ngoài rồi sao?
Cô nhanh chóng tắm cho xong rồi chạy ra ngoài, cầm khăn lau tóc, sau đó nhìn thấy hai đứa nhỏ đã ngoan ngoãn nằm yên trên giường.
Khương Thư Lan không khỏi nói: “Vừa rồi có chuyện gì vậy? Hai đứa không phải vừa mới chạy ra ngoài đó chứ?”
Thiết Đản và Lôi Vân Bảo vội liếc mắt nhìn nhau một cái: “Mới ra để đi vệ sinh ạ.”
Khương Thư Lan rất ngại mùi, cô không thích việc đặt chiếc thùng vệ sinh trong phòng, vậy nên mỗi lần mấy đứa nhỏ muốn đi vệ sinh đều là trực tiếp đi xuống bãi đất, còn có thể đào một cái lỗ để đi vệ sinh nặng.
Khương Thư Lan nghi hoặc liếc nhìn bọn nhỏ một cái, cô cũng không nghĩ nhiều nữa.
Thay vào đó là liền tiếp tục làm chuyện của mình, chỉ là cô cảm thấy mấy đứa nhỏ tối đến dường như rất im lặng.
Im lặng đến mức khiến cho cô cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng khi cô quay đầu nhìn qua, mấy đứa nhỏ đều không có động tĩnh gì.
Đợi đến lúc tắt đèn đi ngủ, còn cố ý nói một câu: “Không phải hai đứa lại nghịch ngợm gì đó chứ?”
Lúc mấy đứa nhỏ im lặng mới chính là lúc không thể không chế được bọn chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận