Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 424:

Lúc đối phương đóng cửa, Khương Thư Lan liền rón ra rón rén đi theo.
3 giờ sáng trên hải đảo, vẫn còn một màn đêm đen nhánh, ếch và ve kêu hết đợt này đến đợt khác.
Khương Thư Lan không dám đi quá gần, Chu Trung Phong rất nhạy bén, trong khoảng thời gian này đã nhiều lần anh quay đầu lại, dọa cho Khương Thư Lan trốn trong bụi cỏ rậm rạp.
Chờ cô đi theo đến hướng nhà ăn.
Khương Thư Lan tận mắt nhìn anh vào cửa nhà ăn, ở chỗ cửa kính kia, xuất hiện một bóng dáng cao lớn đang bận rộn làm việc.
Chẳng lẽ Khương Thư Lan còn không rõ?
Cô đứng tại chỗ, chân giống như mọc rễ.
Làm gì không cần dậy sớm, chỉ là có người thay cô đi phụ giúp trước thôi.
Trong lòng Khương Thư Lan hiện lên một loại tư vị không thể nói thành lời, cô lặng lẽ đứng ở bên cạnh cổng nhà ăn một lúc lâu.
Một chữ cũng không nói nên lời.
Cuối cùng cô nhịn không được nữa, cô không muốn đợi, cũng không muốn hỏi, cô chỉ muốn lập tức đi vào.
Cô không biết Chu Trung Phong đã lặng thầm làm bao nhiêu chuyện vì cô.
Nhưng mà cha và mấy anh trai cũng đối xử tốt với cô như vậy.
Một năm sau khi cô tốt nghiệp cao trung, cô muốn đến đội sản xuất làm việc, người trong nhà đều đau lòng thay cho cô.
Mỗi lần cô được phân việc, đều do nửa đêm người trong nhà lén đi làm hết.
Cô hỏi tới, không ai chịu thừa nhận, cũng giống như Chu Trung Phong vậy.
Họ đều lặng yên không một tiếng động mà làm việc.
Khương Thư Lan không thể nói nên lời mình có cảm giác gì, cô giơ tay dụi dụi hốc mắt, cuối cùng không do dự nữa, cô trực tiếp vào phòng bếp ở nhà ăn.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu khắp nhà ăn, Chu Trung Phong ngồi ở vị trí trong góc, bên cạnh là hai thúng khoai tây đầy ấp, khoảng chừng hai trăm cân.
Mà Chu Trung Phong cầm một cái dao dài, anh giơ tay gọt xuống, một củ khoai tây sạch sẽ được để trong cái bồn tráng men.
Không biết là ai nhìn thấy Khương Thư Lan đầu tiên.
“Tiểu...” Lời nói còn chưa dứt đã bị Khương Thư Lan cắt ngang, cô nhẹ lắc lắc đầu với người đó.
Khắp gian bếp, từ khi Khương Thư Lan xuất hiện lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Chu Trung Phong vẫn luôn gọt khoai tây, anh cũng cảm nhận được có chỗ không đúng.
Thường ngày trong bếp rất náo nhiệt, nhưng bây giờ dường như rất yên tĩnh.
Chu Trung Phong vô thức quay đầu lại, anh vừa nhìn thấy Khương Thư Lan ở phía sau, Chu Trung Phong lập tức cứng đờ, anh giấu con dao và khoai tây ra phía sau theo bản năng.
Chu Trung Phong còn mang theo mấy phần bất an: “Thư Lan, sao em lại tới đây?”
Khương Thư Lan mím môi gắt gao, cổ họng cô nghẹn đắng: “Nếu em không tới, anh còn định giấu em bao lâu?”
Chu Trung Phong: “Anh…”
Anh còn chưa nói xong, Khương Thư Lan đã không quan tâm, cô nhận lấy dao trong tay anh, rồi gỡ tay anh ra xem, trên đó có rất nhiều vết thương nhỏ.
Những cái đó đều do lúc Chu Trung Phong gọt khoai tây không cẩn thận mà bị cắt vào.
Đối với một người không thường xuyên nấu cơm mà nói, sống như vậy chính là một loại dằn vặt.
Khương Thư Lan hít thở sâu một hơi, hốc mắt cô phát đau: “Chu Trung Phong, chẳng phải anh nói vết thương trên tay anh là do trong quá trình huấn luyện dã ngoại, anh giúp người dân làm việc nên mới bị thương sao?”
Cái này mà do giúp người dân làm việc à? Cô thấy cái này là giúp cô làm việc thì có!
Chu Trung Phong nhìn Khương Thư Lan nghiêm túc như vậy, anh mới ý thức được cảm xúc của cô không đúng lắm.
Anh đứng lên, rút tay lại, giọng điệu dịu dàng: “Thư Lan, đó đều là những vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại.”
Sao anh có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà nói mấy chục vết thương trên tay không đáng ngại.
Lúc này đây, Khương Thư Lan không nói nên lời nữa, dường như cổ họng cô có thêm một thứ to lớn, nghẹn đến phát đau.
Cô cầm dao, ngồi xổm xuống, cầm lên một củ khoai tây rồi gọt nó.
Chu Trung Phong thấy cô trầm mặc không nói.
Anh có hơi thấp thỏm: “Thư Lan, anh thật sự không sao mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận