Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 907:

Mọi người càng thêm hiếu kỳ phải không?
Vốn dĩ, cuộc gặp gỡ này là để liên lạc kết nối mối quan hệ tình cảm của hai bên, kết quả đến bước này, quan hệ tình cảm có được kết nối với nhau không, bọn họ không biết.
Dù gì thì lòng hiếu kỳ đã bị dấy lên rồi.
Nửa tiếng sau.
Bên ngoài phòng trà.
Vốn dĩ là Khương Thư Lan ở bên trong đó bàn hợp đồng, nói chuyện, theo chân Hồ Vịnh Mai, cùng với phó xưởng trưởng Hứa của xưởng cán thép, cùng với chủ nhiệm Lâm của phòng thu mua, cùng nhau ra ngoài.
Những người này đều là những người có địa vị máu mặt hết cả.
Ngay lúc này, xưởng trưởng Hứa với vẻ mặt tán thưởng: “Đồng chí Khương, nếu như hàng hóa đến, chúng tôi sẽ thông báo đến cô đầu tiên, còn muốn mời cô đây rảnh rỗi thì dành ít thời gian qua giúp chúng tôi kiểm tra.”
Lời nói này đúng thật là khách sáo.
Khương Thư Lan khiêm tốn mà nói: “Ngài quá khách sáo rồi, điều này vốn là việc tôi nên làm mà.”
Không kiêu căng, cũng không bốc đồng, khiến cho xưởng trưởng Hứa càng cảm thấy hài lòng: “Nếu như hàng hóa tốt, chúng tôi dự định là sẽ đặt hàng dài hạn với bộ đội hải đảo, giữa việc này, còn mong tiểu Khương cô đây giúp xưởng cán thép chúng tôi nói vài lời hay ý đẹp.”
Những năm tháng này, việc gì cũng đều là lên kế hoạch cho kinh tế.
Chính là xưởng cán thép của bọn họ muốn thu mua một lượng lớn đồ hộp, cũng không dễ dàng gì.
Khương Thư Lan nhìn sang Hồ Vịnh Mai, cười rồi nói: “Chị Hồ là chị ruột của tôi, chưa nói đến việc còn có một người như ngài đây là một vị lãnh đạo lớn tuổi, dốc hết tâm sức vì công nhân, tôi cho dù là bằng bất cứ giá nào, đều sẽ giúp xưởng cán thép có được số hàng hóa này.”
Sự tâng bốc này đúng thật không chê vào đâu được.
Tâng bốc hết tất cả mọi người lên, cũng khiến cho phó xưởng trưởng Hứa của bọn họ cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Ngay cả khi rời đi, cũng không quên dặn dò: “Ba ngày sau, xưởng cán thép đưa hàng đến, đồng chí Khương nhất định phải qua đây đó.”
Khương Thư Lan gật đầu.
Đợi bọn họ rời đi, chủ nhiệm Lâm của khoa thu mua nói với vẻ khó khăn: “Lãnh đạo, ba ngày sau, không chỉ là hàng hóa của hải đảo đến, ngài quên rồi sao, xưởng cán thép chính của chúng ta tổ chức, lần này, mỗi một phân xưởng chi nhánh ở tỉnh, đưa người qua học tập, đến lúc đó sợ là hơi nhiều người.”
Còn để cho Khương Thư Lan sợ rằng sẽ không thích hợp.
Phó xưởng trưởng Hứa lại nói: “Nếu là hợp tác lâu dài sau này, đồng chí Khương cũng coi như là người nhà cả rồi.”
Xưởng cán thép của bọn họ lấy cái thá gì mà lại lấy được lượng lớn hàng hóa từ hải đảo cơ chứ?
Đây chẳng phải là cần có người ở giữa để điều tiết mọi thứ sao.
Và người này chính là Khương Thư Lan.
Nếu như có thể được, ông ấy cũng muốn để Khương Thư Lan làm người ngoài biên chế rồi.
Bởi vì hải đảo không chỉ là có đồ đóng hộp, còn có mứt hoa quả, bọn họ còn có loại cao su hiếm có nữa đấy!
Nếu bọn họ mà lấy được cao su, chỉ sợ rằng là một trên tổng mười phần, nghiệp vụ bên xưởng cán thép của bọn họ lại có thể mở rộng thêm nữa rồi.
Chỉ là những điều này thì không nên nói với những đám người bên dưới.
Đợi bọn đã thực sự rời đi hết, Khương Thư Lan quay đầu qua một cái, liền thấy Chu Trung Phong đi về phía này: “Bàn xong rồi à?”
Khương Thư Lan gật đầu: “Những vấn đề về cơ bản thì ổn thỏa cả rồi, bây giờ chỉ còn thiếu hàng hóa đưa đến thôi, ba ngày sau, em cần đến xưởng cán thép một chuyến.”
Khương Thư Lan chạy đôn đáo làm việc, Chu Trung Phong tất nhiên sẽ không từ chối, ngược lại, anh còn rất ủng hộ cô.
Chỉ là, cô đừng có cực nhọc quá là được rồi.
“Vậy ổn rồi, đến lúc đó anh đi cùng em.”
Anh đưa cổ tay lên xem qua thời gian, cầm lấy áo khoác và khăn choàng đang đặt ở chiếc ghế dựa lên, trước tiên là giúp cô choàng khăn qua, lúc này mới quay sang những người đang ngồi ở ghế uống trà: “Chúng tôi đi trước dây, hẹn gặp lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận