Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 383:

Giang Mẫn vân chỉ cảm thấy cô ta sinh hoạt mấy tháng kết hôn, thế nhưng so với cuộc sống đời trước trong trí nhớ càng khó khăn hơn nhiều, cũng càng khổ sở hơn.
“Nói cho cháu biết một chút chuyện của Khương Thư Lan đi!” Có lẽ chỉ có nghe được Khương Thư Lan sống không tốt thì trong lòng cô ta mới được an ủi một chút.
Cô ta trăm phương ngàn kế vứt bỏ người đàn ông kia, kỳ thật cũng đến vậy mà thôi.
Tiêu Ái Kính thở dài, nói: “Cuộc sống hiện tại của Khương Thư Lan chính là cuộc sống mơ ước của toàn bộ phụ nữ trên đảo. Chồng cô ấy không chỉ mỗi tháng đem tiền lương nộp lên, toàn bộ việc nhà cũng một tay xử lý. Lấy chuyện sáng nay ra làm ví dụ, dì nghe nói 5 giờ sáng hôm nay, Chu Trung Phong thức dậy giặt ga trải giường cùng với vỏ chăn, 6 giờ 50 đi đến nhà ăn lấy cơm đem về nhà. Không chỉ như vậy, Khương Thư Lan ăn cơm xong đến bát cũng không phải thu dọn, cô ấy đi đến nhà ăn trong bộ đội làm việc. Chu Trung Phong hận không thể một ngày đưa đón đến sáu bảy lần, sợ Khương Thư Lan mệt.”
“Khương Thư Lan không vui, cậu ta liền dỗ dành. Khương Thư Lan muốn mua đồ vật, cậu ta bỏ tiền ra ngay. Khương Thư Lan kêu cậu ta đi hướng đông, tuyệt đối sẽ không đi hướng tây. Mẫn Vân, cháu nói xem cuộc sống hiện tại của Khương Thư Lan có tốt không?”
Đây là đang hỏi hay sao? Đây là đâm thẳng vào trái tim thì có!
Đối chiếu với cuộc sống của chính mình, trong lòng Giang Mẫn Vân lập tức khó chịu. Ở nhà họ Trâu cô ta không nấu cơm, vĩnh viễn sẽ không có người nấu, cô ta không rửa bát, bát có thể ngâm nước ba ngày.
Quần áo trong nhà cô ta chưa kịp giặt, cũng có thể để cho đến khi bốc mùi thối, cho đến khi không có gì để mặc, Trâu Dược Hoa còn làm một trận ầm ĩ với cô ta.
Còn nữa, nộp tiền lương lên sao?
Cũng đừng hòng mà nghĩ tới.
Từ trước tới nay cô ta chưa từng nhìn thấy một phân tiền lương của Trâu Dược Hoa, toàn bộ tiền hắn ta đều nộp cho bà già họ Trâu đó.
Bà già đó đề phòng cô ta như phòng cướp vậy.
Đừng nói đến tiền, cô ta gả vào lâu như vậy, nguyệt sự tới nhớ ra phải mua băng vệ sinh và hai bịch giấy vệ sinh còn phải tự mình bỏ tiền ra mua.
Chưa kể, cô ta không vui vẻ, không thích là liền có người dỗ?
Đó là chuyện không bao giờ xảy ra, không có ai hướng tới ngực cô ta mà cắm hai đao là tốt lắm rồi.
Giang Mẫn Vân rơi vào trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả hai chữ dì nhỏ cũng không thốt ra được.
Tiêu Ái Kinh biết cháu mình khó chịu, chị ta còn khó chịu hơn: “Mẫn Vân, vốn dĩ... Vốn dĩ ngày lành của Khương Thư Lan chính là của cháu!”
Chu Trung Phong là cháu rể mà chị ta đã nhìn chằm chằm nhiều năm.
Cũng là chính chị ta đưa đến trước mặt nguời nhà mình.
Chị ta hao hết tâm tư như vậy, lại bị cháu gái ngoại một phen đẩy ra. Hiện giờ cháu gái bên ngoại lại nói cuộc sống quá không tốt, nghĩ đến tìm chị ta.
Chị ta có thể làm gì bây giờ đây?
Đừng nói Chu Trung Phong, chỉ là những lão già góa vợ trong bộ đội cũng chưa chắc đã nhìn trúng cháu mình.
Vốn dĩ ngày lành của Khương Thư Lan chính là của cháu chị ta!
Lời dì nhỏ Tiêu Ái Kính nói, không ngừng xoay chuyển ở trong đầu Giang Mẫn Vân, ngày lành đó chính là của cô ta sao?
Giang Mẫn Vân chần chừ, tương lai Trâu Dược Hoa là nhà giàu số một.
Thấy điện thoại lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, Tiêu Ái Kính tiếp tục mở miệng nói: “Mẫn Vân, cháu nên rõ ràng, cháu đến hải đảo là vì điều gì? Là một lại lần nữa gả chồng ư? Hay chỉ là lại đây chơi mấy ngày?”
Nếu như là vế trước thì chị ta mất công hành động thêm lần nữa.
Nếu như là vế sau, vậy thì không cần.
Tới hải đảo quá xa, không nói tới vất vả, lại còn phải bị đề nghị thẩm tra.
Giang Mẫn Vân thấp giọng nói: “Dì nhỏ, cháu muốn tới hải đảo chơi mấy ngày.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận