Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 345:

Nhưng mà sức của cô không lớn, hơn nữa gió thổi thật sự quá to, trước nay cô chưa từng thấy gió to như vậy, thật đúng là dọa chết người.
Cô vừa mới dùng một chút lực gió kia lại lần nữa thổi đến, cửa sổ lại bị đẩy trở về.
Rất nhanh nửa người Khương Thư Lan đã bị mưa xối ướt, cô lại bất chấp, vào lúc cô mới vừa dùng sức muốn đóng cửa sổ lại xong, bỗng nhiên bên ngoài lóe sáng lên, lại là một trận sấm kinh trời.
Ầm!
Ầm!
Ầm....
Tiếng này còn lớn hơn tiếng kia.
Nghe vào trong tai giống như ma âm, tay Khương Thư Lan đều trở nên run rẩy.
Sau đó ánh sáng của tia chớp trùng hợp chiếu lên trên mặt cô, lại là một trận sấm kinh trời.
Khương Thư Lan bị dọa đến run rẩy, tay đóng cửa sổ cũng theo bản năng mà buông ra.
Phịch.... Cửa sổ cũng theo đó mà phịch một tiếng.
Khương Thư Lan lùi về sau vài bước, sắc mặt trắng bệch.
“Thư Lan....”
Là Chu Trung Phong, người anh mặc áo mưa, giọt mưa từ mũ áo mưa lưu luyến chảy lên trên cằm anh, anh sốt ruột mà từ ngoài về: “Em không sao chứ?”
Anh vừa bước đến vừa đỡ Khương Thư Lan, vừa đỡ xong lại giật mình phát hiện quần áo cả người Khương Thư Lan đã ướt đẫm.
“Em không sao.”
Khương Thư Lan thở hỗn hển, thúc giục: “Đóng cửa sổ lại trước đi.”
Không cần cô giải thích, Chu Trung Phong đã đi đến đóng cửa sổ lại.
Không thể không nói sức lực đàn ông rất lớn, cửa sổ ở trong tay Khương Thư Lan không cách nào khép lại được kia vậy mà ở trong tay anh chỉ cần một lần đã trực tiếp đóng lại được.
Chỉ là mới đóng được một nửa. Chu Trung Phong nhíu mày: “Then cài cửa bị thổi gãy rồi, để anh đi làm lại cái then cài cửa.”
“Trước tiên em và bọn nhỏ đổi nhà đi, mau đến cách vách.”
Quần áo của Khương Thư Lan đều ướt đẫm, quần áo dính lên trên người lộ ra đường cong.
Chu Trung Phong căn bản không dám quay đầu lại nhìn.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, hai chân có chút nhũn ra, Chu Trung Phong thấy thế, dùng một cái xẻng chống phía sau cửa sổ, tạm thời coi nó như một cái đòn bẩy chặn kín cửa sổ lại.
Sau đó anh không cho Khương Thư Lan cơ hội để từ chối.
Anh trực tiếp nhấc hai tay mình lên chặn ngang để bế cô lên.
Cơ thể đột nhiên bay lên trên không, Khương Thư Lan sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng đá chân mình: “Chu Trung Phong, anh maubỏ em xuống.”
Tay cô nắm lấy bả vai Chu Trung Phong theo bản năng, lúc này mới phát hiện cơ bắp trên người Chu Trung Phong cứng như hòn đá.
Chu Trung Phong cúi đầu nhìn cô, rũ mắt giấu trong bóng tối, giọng lành lạnh: “Thư Lan, đợi chút nữa hãng cãi nhau, bây giờ để anh đưa em qua đó.”
Khương Thư Lan lập tức nói không nên lời.
Hai đứa nhỏ cũng nhảy xuống giường đi theo, vốn dĩ có chút sợ hãi, không biết tại sao khi Chu Trung Phong đã trở về thì lại trở nên to gan hơn.
Chúng đi theo sau mông Chu Trung Phong.
Lôi Vân Bảo cười hì hì, làm mặt nhăn nhó: “Cô ơi, cô để cho dượng ôm đi, ngoại trừ dượng của cháu thì có ai sẽ nhớ được cô sợ sét chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tiểu Thiết Đản cũng thở dài theo: “Cháu còn nói để cháu và Tiểu Lôi Tử bảo vệ cô, nhưng mà hai đứa cháu cũng sợ sét đánh thành phế vật, tạm thời để dượng cháu bảo vệ cô trước đi!”
Đối mặt với hai kẻ thù nhỏ này, Khương Thư Lan nhấp môi không nói chuyện nữa.
Hai cái phòng ngủ vốn cách rất gần, sau khi đến nhà ở cách vách, Chu Trung Phong đặt cô lên giường tre nhỏ, thấp giọng nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt, còn lại để anh.”
Nghe được những lời này, sợi dây căng chặt trong lòng Khương Thư Lan lập tức thả lỏng.
Sau đó nhìn thấy Chu Trung Phong sai bảo: “Dượng đi sửa lại cửa sổ, hai đứa cháu có thể bảo vệ được cô của hai cháu không?”
Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản cùng gật đầu: “Được ạ.”
Bỗng cảm giác được là sau khi dượng trở về thì không cần phải sợ gì cả.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Khương Thư Lan, không nói chuyện nhưng Khương Thư Lan có thể nhìn hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận