Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1401:

Cao Thủy Sinh vừa đến đã thấy tình hình Trịnh Hướng Đông như vậy, nhịn không được thấp giọng mà mắng một câu: “Trịnh Hướng Đông, anh không muốn sống nữa rồi.”
Mặc dù tiết trời rất khó thở, nhưng Cao Thủy Sinh vẫn hô gọi tên hắn ta.
Trịnh Hướng Đông không hề phản ứng lại, thậm chí mí mắt cũng không lấy một chút run rẩy.
Cao Thủy Sinh duỗi tay đi túm lấy hắn ta, vừa chạm tay đã cảm nhận lạnh đến xương muốn đóng băng đi, anh cảm thấy nếu chỉ đến chậm một bước chắc có lẽ chỉ còn nhặt xác của đối phương mang về.
“Cùng em đi xuống núi đi.” Ngữ khí đã mang theo vài phần nóng nảy.
Chỉ là đối phương không hề có chút lay động, không hề lộ ra ý tứ nào muốn xuống núi cùng Cao Thủy Sinh.
Nhìn thấy sự việc như này, Cao Thủy Sinh nổi điên muốn mắng mẹ nó, muốn trực tiếp đem Trịnh Hướng Đông vác lên vai, anh và gấu nâu giống nhau, muốn sử dụng hết sức lực vác tên cứng đầu này về.
Nhưng mà dáng dấp Trịnh Hướng Đông tương phản với anh, rõ ràng hai người chiều cao không sai biệt lắm, nhưng đối phương lại gầy đến mức đáng sợ đi.
Như là một trận gió đều có thể thổi đến cuốn hắn ta bay đi.
Cho nên thời điểm Cao Thủy Sinh cõng Trịnh Hướng Đông, cũng không cần dùng quá nhiều sức lực.
Thế nên vừa một khắc liền có thể nhấc bổng hắn ta lên.
Trịnh Hướng Đông lúc này mới giật giật môi, đã một lúc lâu không nói chuyện, môi trên cùng môi dưới đã dính vào cùng nhau, lúc mở miệng hai môi liền như vỡ toạc ra, thấm máu ở khóe miệng.
Trong miệng toát lên mùi máu tanh như sắt rỉ.
Nhưng mà Trịnh Hướng Đông lại không phản ứng: “Bỏ tôi xuống dưới đi.”
Cao Thủy Sinh sửng sốt, không buông tay: “Thả anh xuống cũng được, nhưng em không thể để anh tìm đến chỗ chết.”
“Tên ngốc to con, tôi nói bỏ tôi xuống dưới.”
Này một câu, cơ hồ muốn dùng toàn bộ sức lực giữ chặt Trịnh Hướng Đông.
Hàng năm anh luôn được Trịnh Hướng Đông giúp đỡ, cho nên Cao Thủy Sinh theo bản năng liền đem Trịnh Hướng Đông bỏ xuống dưới.
“Em thả anh xuống dưới, anh có thể tự đi được sao?”
“Đừng nhiều lời.”
Trịnh Hướng Đông có chút không kiên nhẫn, hắn ta thấp giọng mà nói một câu, trực tiếp bắt một nắm tuyết, liền như vậy nhét ở trong miệng, trực tiếp nhai nuốt xuống.
Sau một lúc lâu, sắc mặt trắng bệch kia cuối cùng cũng có sắc máu.
Nghe xong lời này, Cao Thủy Sinh cũng chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau một hơi, anh còn chưa nhẹ lòng xong, liền nghe được đối phương hỏi: “Quan hệ với Giang Mẫn Vân thế nào rồi?”
Hai người bọn họ, một đại ca không bao giờ cười và một tiểu đệ, cả hai đều là những người lưu lạc bốn phương, coi sông núi biển cả là nhà.
Cao Thủy Sinh cúi đầu, trong lòng mang theo nghẹn khuất, cũng đi theo bắt một nắm tuyết, cứ như vậy đưa vào miệng mà nhai, sau một lúc lâu ồm ồm nói: “Chẳng ra gì hết.”
“Em muốn từ bỏ rồi.”
Anh kiên trì thật nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng muốn từ bỏ.
Trịnh Hướng Đông có chút ngoài ý muốn, đôi mắt kết băng lúc này cứ như vậy mở vài phần, lẳng lặng mà nhìn anh.
Cao Thủy Sinh thở dài, có chút chua xót: “Cô ấy nói với em là cô ấy sống không hề tốt đẹp, chồng vẫn luôn ngược đãi cô ấy, không cho cô phí sinh hoạt, thậm chí còn không cho cô ấy ăn cơm.”
“Thực tế lại là đối phương có cho, chỉ là, cô ấy cảm thấy không đủ, sau đó còn dám đi ngoại tình, hơn nữa còn sinh hạ một đứa trẻ.”
Cao Thủy Sinh không biết vì cái gì mà đối phương muốn gạt anh.
Anh cũng không rõ, Giang Mẫn Vân năm đó rõ ràng là một người thuần tịnh tốt đẹp như vậy, lại vì cái gì mà một bước đi đến bước đường này.
Đến bây giờ anh đều không rõ là gì.
Nhìn bộ dạng thống khổ của anh, Trịnh Hướng Đông nắm một nắm tuyết to, hướng tới anh mà ném: “Không có tiền đồ.”
“Tôi lúc trước đều đã nói rồi, cậu không phải phu quân của cô ấy.”
Trịnh Hướng Đông bị ăn tuyết, dường như có được vài phần sức lực, liền chậm rãi dựa lưng vào Cao Thủy Sinh đang hùng hổ ở phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận