Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1021:

Nhưng mà, Lôi Vân Bảo bị treo ở trên xà ngang, mà bản thân Trần Mỹ Cầm thì trói tay mình vào cái ghế cách đó không xa, hơn nữa, cổ tay Trần Mỹ Cầm bị trói chặt hơn Lôi Vân Bảo nhiều, đã bị thít chặt ra vết máu bầm.
Thậm chí cổ tay cũng hơi bị sưng nề.
Thấy một màn như vậy, Khương Thư Lan theo bản năng nhíu mày: “Các ngươi đây là đang làm gì vậy?”
Cô tiến lên định ôm Lôi Vân Bảo xuống. Dường như một câu này của cô đã đánh thức Lôi Vân Bảo, cậu bé mấp máy môi nói: “Cô ơi…”
Đã có chút hơi thở mong manh.
Lôi Vân Bảo vẫn luôn rất khỏe mạnh hoạt bát, Khương Thư Lan trước nay chưa từng thấy cậu bé có dáng vẻ suy yếu như thế.
Cho dù là lúc trước cậu bé bị bọn buôn người bắt cóc thì cũng chỉ là bị chuốc ngủ ngủ mất mà thôi.
Mà hiện tại... Rõ ràng cậu bé đã mất sức.
Khương Thư Lan tìm tòi một phen, bê cái ghế ra, sắp sửa đỡ Lôi Vân Bảo từ trên xà ngang xuống.
Kết quả... Lại bị một giọng nói sắc nhọn đánh gãy: “Không được thả!”
“Không được thả!”
“Nó thích bò lên chỗ cao bắt nạt người khác, tôi khiến cho nó vĩnh viễn ở chỗ cao.”
Trần Mỹ Cầm kịch liệt giãy giụa, muốn xông tới đẩy Khương Thư Lan ra, nhưng cô ta quên mất, cổ tay của cô ta cũng đang bị trói.
Khương Thư Lan sửng sốt, sau đó cẩn thận quan sát tình trạng của Trần Mỹ Cầm.
Cô phát hiện cảm xúc của đối phương có chút điên cuồng.
Nhưng thế thì có sao? Hiện tại cứu người là quan trọng nhất.
Khương Thư Lan căn bản không thèm nghe lời cô ta, trực tiếp dẫm lên trên cái ghế cao, từng chút một gỡ ra dây thừng trên cổ tay Lôi Vân Bảo, làn da của đứa bé mềm mại yếu ớt biết bao!
Đã bị treo lên một hồi lâu, toàn bộ cổ tay Lôi Vân Bảo đều bị ứ huyết thành một vòng lớn màu xanh tím.
Thoạt nhìn thấy rất ghê người.
“Tiểu Bảo, Tiểu Bảo? Cháu thế nào?”
Khương Thư Lan đặt Lôi Vân Bảo lên cái ghế ở một bên, liên tiếp hô mấy câu.
Lúc này Lôi Vân Bảo mới mở mắt ra, nhỏ giọng nói: “Cô ơi, đầu cháu choáng quá.”
Khương Thư Lan ôm cậu bé đi ra ngoài: “Cô đưa cháu tới trạm y tế kiểm tra xem.”
“Không được đi.”
“Tôi nói cô không được đi, cô không được mang cái đứa trời sinh hư hỏng này đi.”
Trần Mỹ Cầm kịch liệt giãy giụa, bởi vì cổ tay bị trói ở ghế, cho nên cái ghế cũng bị cô ta lôi xềnh xệch theo.
Cả người thất tha thất thểu.
“Nó đã làm sai chuyện thì phải chấp nhận xử phạt, cô dựa vào cái gì mà mang nó đi?”
Lôi Vân Bảo trong lòng Thư Lan bị âm thanh này dọa sợ tới mức run rẩy.
Theo bản năng chui vào trong lòng Khương Thư Lan, Khương Thư Lan vỗ nhẹ lưng cậu bé mấy cái, trấn an cậu bé, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Trần Mỹ Cầm: “Cách xử phạt của chị chính là xử phạt về thể xác sao?”
“Nếu Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì, chị định xử lý thế nào bây giờ?”
Sau khi cô nói ra lời này, Trần Mỹ Cầm theo bản năng ôm đầu: “Xảy ra chuyện? Không đâu, con trai tôi mới không xảy ra chuyện gì đâu, kẻ mà tôi xử phạt chính là kẻ xấu đã ức hiếp con trai tôi.”
Cô ta nỗ lực mở to hai mắt nhìn xem Lôi Vân Bảo, nhưng mà rất nhiều lần, đằng trước đôi mắt cô ta đều có vô số bóng người chồng lên nhau.
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở khuôn mặt của kẻ xấu đã ức hiếp con trai cô ta.
Trần Mỹ Cầm xông lên: “Cô buông nó ra, nó là kẻ xấu, nó phải nhận trừng phạt!”
“Tôi phải báo thù cho con tôi!”
“Cô trả lại nó cho tôi!”
Cô ta duỗi tay muốn giành lấy cậu bé, nhưng bởi vì tay bị trói vào ghế chưa thả ra, kết quả cả người lảo đảo một cái suýt nữa ngã nhào.
Khương Thư Lan rốt cuộc cũng nhận thấy có điểm nào không đúng. Làm gì có người mẹ nào không nhận ra con của mình?
Nhưng Trần Mỹ Cầm trước mắt này, xác thật không nhận ra con trai ruột của cô ta, thậm chí còn dùng cách xử phạt về mặt thể xác tàn khốc lên người Lôi Vân Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận