Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 717:

Lúc trước có nhiều chuyện như thế xảy ra, đều là do Tiêu Ái Kính nhắm vào cô, Khương Thư Lan đại khái có thể hiểu được tính tình của Tiêu Ái Kính rồi.
Tranh cường háo thắng, tham lam hư vinh.
Mà lần này chồng chị ta lại là người phụ trách chính chuyện ở mấy nhà máy, sẽ phát sinh ra chuyện gì, dùng ngón chân cũng có thể biết được.
Một người sẽ có cả nghìn người tới nhờ tìm cách đi cửa sau, một người lại chính trực công chính.
Hai người này động tới nhau sẽ xảy ra hậu quả gì cũng không khó đoán.
Một bên khác, Từ Mĩ Kiều ở một bên đang gấp đến độ hoang mang, từ trưa đến giờ cô ta không biết đi đi lại lại biết bao lần rồi.
Tối hôm qua tuy rằng bị Tiêu Ái Kính mắng chửi cũng có chút tức giận, nhưng về sau vẫn có thể hiểu được.
Ngoài giận ra thì cô ta lo lắng nhiều hơn.
Lo rằng Tiêu Ái Kính với Tống Vệ Quốc sẽ thực sự ly hôn.
Nếu thực sự là như vậy thì cô ta có thể đã tạo đại nghiệt rồi.
Cũng sốt ruột giống như Từ Mĩ Kiều còn có Đinh Ngọc Phương, cô ấy cũng định đi tới nhà họ Tống rồi, nhưng cuối cùng vẫn là không dám đi.
Chỉ có thể lén đi tới nhà họ Triệu, nói qua nói lại với Từ Mĩ Kiều.
Không nói chuyện còn tốt, sau khi nói rồi lại càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Mãi đến khi có đứa nhỏ chạy vào hô: “Mẹ, mẹ, mau mau mau, dì Tiêu, dì Tiêu đi rồi.”
Đứa nhỏ của hai nhà bọn họ đều là được Từ Mĩ Kiều với Đinh Ngọc Phượng phái ra bên ngoài.
Không vì lý do gì khác ngoài việc thăm dò Tiêu Ái Kính xem chị ta có thực sự đi ly hôn hay không.
Bọn họ tới từng này tuổi, con cũng sinh được vài đứa rồi, bây giờ lại muốn ly hôn, sao mà ly hôn được chứ, đây là muốn chết rồi.
Vừa nghe thấy tiếng đứa nhỏ nói, hai người Từ Mĩ Kiều cùng với Đinh Ngọc Phương đều chạy như gió xoáy đi ra ngoài.
Dù mấy đứa nhỏ đang đứng bên ngoài cũng thiếu chút nữa không đuổi theo kịp.
Ở bên ngoài.
Từ Mĩ Kiều với Đinh Ngọc Phương thực sự đang chạy như gió xoáy, cả đời này sợ là bọn họ cũng chưa từng chạy nhanh đến như vậy.
Từ phía xa xa đã thấy được bóng dáng Tiêu Ái Kính, thi thoảng sẽ đưa tay lên lau mắt, rõ ràng là đang khóc.
Lúc này Đinh Ngọc Phượng có chút chần chờ: “Chúng ta có nên tới đó không?”
Từ Mĩ Kiều cắn răng: “Mau đi lên đi, sao lại không đi chứ, nhỡ như lão Tiêu thực sự ly hôn rồi thì hai chúng ta sẽ trở thành tội nhân luôn đó.”
Lão Tiêu không đồng ý ai mà chỉ đồng ý hai người bọn họ.
Hơn nữa còn chưa nhận được lợi lộc gì hết mà đã sắp phải ly hôn rồi.
Lão Tiêu cũng là bị oan thôi mà!
Nói xong, Từ Mĩ Kiều liền vọt về phía trước, nắm lấy tay Tiêu Ái Kính: “Lão Tiêu, chị đừng làm việc ngốc nghếch như vậy, chị đừng ly hôn.”
Cô ta thình lình xuất hiện như vậy không khỏi dọa sợ người khác.
Rõ ràng nhìn rất dọa người, nhưng Tiêu Ái Kính lại vô cùng bình tĩnh, chị ta lau nước mắt, không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.
“Mĩ Kiều, tôi đã đưa ra quyết định rồi, hai cô không cần phải khuyên tôi cái gì nữa đâu.”
Lúc này Từ Mĩ Kiều và Đinh Ngọc Phương liếc mắt nhìn nhau một cái, ngữ khí ngập ngừng: “Thực sự phải ly hôn sao?”
Tiêu Ái Kính “ừ” một tiếng.
Từ Mĩ Kiều nghe vậy không khỏi sốt ruột: “Lão Tiêu, chuyện lần này thực sự phải trách em cùng với Ngọc Phượng, nếu không phải do tụi em, chị cũng sẽ không bị liên lụy đến mức phải ly hôn như vậy, hay là, hay là, tụi em đi giải thích với chính ủy Tống nhé, đi dập đầu với chính ủy Tống. Chuyện này căn bản không trách chị được, trách tụi em muốn đi cửa sau, lúc này mới liên tụy tới chị như vậy.”
Ngày thường hay làm ầm ĩ lớn nhỏ, hoặc ghen tị đối phương được sống quá tốt.
Nhưng dù sao cũng đã chơi cùng với nhau nhiều năm như vậy rồi, chưa từng thực sự có ý xấu với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận