Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 123:

Chị dâu cả Tưởng Tú Trân lên tiếng, hai người chị dâu kia đương nhiên phải nghe theo.
Khương Thư Lan liền lấy đồ ra, đầu tiên là dầu con sò, tiếp đến là kem bảo vệ da, lần lượt đưa qua rồi dặn dò:
“Chị dâu cả ngày nào cũng phải dãi nắng dầm mưa, chị nhớ phải dùng dầu con sò qua một lần, tránh cho mùa đông mỗi năm da dẻ đều nứt hết ra. Chị dâu hai mỗi lần làm việc không cần gắng sức quá đâu, có anh hai mà, chị phải nghĩ cho bản thân một chút. Còn có chị dâu ba, nếu không để mình đẹp lên, anh ba em sẽ bị người ta dụ dỗ chạy đi chỗ khác đó, đến lúc đó muốn khóc cũng không làm gì được đâu.”
Trong số mấy người anh trai của cô thì anh ba cô là ưa nhìn nhất, trắng như mấy thư sinh vậy.
Lúc trước khi chưa kết hôn, không ít cô gái của đội sản xuất đều muốn được gả cho anh ba cô.
Nhưng anh ba cô lại cưới người bên ngoài vùng là chị ba, khiến không ít nữ đồng chí trong công xã đại đội phải tan nát con tim.
Tuy rằng đã kết hôn rồi, nhưng vẫn còn phải giữ cẩn thận.
Lời của Khương Thư Lan khiến lòng chị ba phải nóng rát, nhất là kem bảo vệ da còn có hiệu Nhã Sương, nhìn qua thấy rất sang trọng.
“Thư Lan, đồ đắt tiền như vậy, em...”
Không uổng công bọn họ yêu thương em chồng như vậy, thực sự là em chồng bọn họ hiểu chuyện quá mức rồi.
Khương Thư Lan cười cười, không nói gì với họ mà tiếp tục đưa hai cân len sợi cho chị dâu ba.
“Chị dâu ba, chị giỏi may vá đan dệt, chị xem rồi đan đi, nếu như đủ, chị dâu cả chị dâu hai, mỗi người tự may cho mình một chiếc khăn nữa nhé.”
Chị dâu ba sờ loại len làm từ lông dê vô cùng tốt kia: “Tốt như vậy mà làm khăn quàng cổ thì đáng tiếc quá.”
Có nhà ai mà nỡ làm vậy chứ?
Đây là loại lông dê tốt nhất!
Khương Thư Lan: “Không cần phải tiếc đâu, chỉ cần không lãng phí thì không đáng tiếc chút nào.”
Những gì cô có thể làm được cũng chỉ có chút ít như vậy mà thôi.
Khương Thư Lan hít sâu một hơi, hướng về phía chị dâu ba, quỳ xuống mà nói: “Chị dâu cả, chị dâu hai, chị dâu ba, sau này em không còn ở nhà nữa, cha mẹ....”
Nước mắt của cô lập tức rơi xuống: “Cha mẹ đành nhờ các chị chăm sóc hộ em một chút ạ....”
Cô biết lẽ ra nên tìm mấy anh trai, nhưng mấy anh trai không phải người quản lý nhà cửa.
Bọn họ chỉ ở bên ngoài hì hục mà làm việc, lúc quay về sẽ đưa tiền cho vợ mình quản.
Hơn nữa bọn họ còn rất qua loa sơ sài, tới làm công cho đội xây dựng thủy lợi, một lần đi phải tới mấy tháng mới về, cũng chỉ có mấy người chị dâu mới thường xuyên ở nhà.
Ngoài cửa, mẹ Khương đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa được xem ảnh chụp liền đi tìm Khương Thư Lan để lấy ảnh chụp mà xem.
Hoàn toàn không ngờ lại thấy cảnh tượng này, nước mắt bà lập tức rơi xuống.
Bà không dám khóc lớn, che miệng lại, bả vai thì run rẩy, xoay người đi tới phòng bếp.
Sau khi đi tới phòng bếp, mẹ Khương không nhịn được nữa, phát ra tiếng khóc hu hu, giọng khàn lại, nước mắt cứ thế lăn xuống rơi vào đống tro.
Vừa rồi bà còn nói với Thư Lan, sao đột nhiên lại hào phóng như vậy.
Hóa ra.... Hóa ra là vì người làm cha mẹ vô dụng này!
Thư Lan sợ mình đi xa quá, không chăm sóc được cho cha mẹ, vậy nên cố ý mua chút đồ đắt đỏ để nhờ vả mấy chị dâu.
Hy vọng bọn họ có thể chăm sóc cho cha mẹ già tốt hơn chút.
Nước mắt mẹ Khương chảy ra từng giọt lớn như sóng trào.
Bà ôm ngực, nhỏ giọng mà gọi: “Thư Lan, Thư Lan của mẹ!”
Ruột như đứt thành từng khúc, rõ ràng là bà ấy không nỡ....
Phòng đựng củi.
Khương Thư Lan thấp giọng nói: “Chị dâu cả, chị dâu hai, chị dâu ba, làm phiền mấy chị rồi ạ.” Mấy chị dâu rất thận trọng, không giống mấy anh trai chỉ ở bên ngoài cắm đầu mà làm việc.
Ngay cả cha mẹ mắc bệnh cũng không biết được, ngày nào cô không thể ở bên cạnh cha mẹ thì đều phải nhờ đến mấy chị dâu cẩn thận trông coi cho một ít.
Chị dâu cả, chị dâu hai, chị dâu ba ở bên cạnh nhất thời kinh ngạc mà đứng dậy: “Thư Lan, em làm gì vậy?”
“Thư Lan, em đang làm gì vậy? Mau đứng lên đi, nếu không chị sẽ giận đó.”
Tưởng Tú Trân kéo cô lên, thấy cô không nhúc nhích được, liền nghiêm mặt giáo huấn: “Cha mẹ là cha mẹ của em, cũng là cha mẹ của em dâu hai, em dâu ba, điều đó thì em cứ yên tâm, sau này bọn chị chắc chắn sẽ không bạc đãi cha mẹ nửa phần.”
“Chị cũng vậy!” Chị dâu hai nói.
“Chị cũng giống với chị dâu cả.” Chị dâu ba thấp giọng nói.
Nghe được lời này rồi, lúc này Thư Lan mới từ từ đứng dậy, hốc mắt cô đỏ hết lên: “Cảm ơn chị dâu cả, chị dâu hai, chị dâu ba.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận