Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1193:

“Được, được, được....” Liên tiếp nói ba lần được, có thể tưởng tượng ra trung đoàn trưởng Na đã kích động như thế nào.
Ngay cả bàn tay để bế lấy đứa trẻ cũng run rẩy.
Khương Thư Lan thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Trung đoàn trưởng Na, anh như thế này....”
Cô khoa tay múa chân làm điệu bộ ôm một đứa trẻ.
Đáng tiếc trung đoàn trưởng đã hơn ba mươi mấy tuổi, còn chưa từng ôm một đứa nhỏ mềm mại như vậy.
Toàn thân anh ấy đông cứng lại với động tác đó, hai cánh tay duỗi thẳng, trông không giống như đang ôm một đứa trẻ.
Đây rõ ràng là đang ôm thuốc nổ.
Ngay cả Khương Thư Lan cũng không nhịn được mà cười, cô liếc nhìn thoáng qua khuôn mặt bầm tím của đứa trẻ, không khỏi nhíu mày.
Đứa trẻ rõ ràng đã ở trong bụng rất lâu, nhưng không biết có để lại di chứng gì không.
Tất nhiên cô sẽ không hỏi những câu hỏi này bây giờ.
Chỉ có thể để sau này rồi hỏi.
Khương Thư Lan nhón chân mong chờ nhìn vào phòng phẫu thuật.
Nửa giờ sau, cửa phòng phẫu thuật lại một lần nữa được mở ra.
Cánh cửa phòng phẫu thuật nặng nề kêu cọt kẹt, nghe vào trong tai mấy người Khương Thư Lan cảm thấy đó là âm thanh của tự nhiên.
Giây tiếp theo, quả nhiên La Ngọc Thu đẩy giường bệnh đi ra: "Được rồi, bệnh nhân tạm thời không nguy hiểm gì, mấy ngày nay trước tiên sẽ nhập viện để theo dõi."
Nói xong lời này, cuối cùng trung đoàn trưởng Na và Khương Thư Lan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hai người đồng thời nhìn về phía Miêu Hồng Vân đang nằm trên giường bệnh.
Toàn thân Miêu Hồng Vân dường như ướt đẫm mồ hôi, tóc dính vào bên má, cô ấy có chút khổ sở, khuôn mặt tái nhợt của cô ấy càng ốm hơn.
Tuy nhiên, trong mắt cô ấy lại mang theo một chút ý cười, đầu tiên cô ấy hướng đến gật đầu cảm ơn với Khương Thư Lan.
Ngay sau đó, cô ấy bất đắc dĩ móc ngón tay về phía trung đoàn trưởng Na, cô ấy thực sự không có sức lực để nói chuyện.
Trung đoàn trưởng ôm lấy đứa trẻ, nghiêng người cúi đầu, ý đồ ghé vào ở bên cạnh miệng Miêu Hồng Vân nghe cô ấy nói.
Kết quả vừa mới nằm sấp xuống, Miêu Hồng Vân cắn lỗ tai của anh ấy, hung ác nói: "Na Tây Quan, em đây đã vì anh mà sinh một đứa con."
Mấy chữ này cơ hồ đem toàn bộ sức lực của Miêu Hồng Vân tiêu hao hết, nói xong liền ngất đi.
Mà trong miệng cô ấy vẫn còn đang cắn vành tai của trung đoàn trưởng.
Trung đoàn trưởng Na đau đớn hít vào một hơi, nhưng không có rút ra, nhìn Miêu Hồng Vân đã bất tỉnh, hai mắt đỏ hoe, khẽ ừ một tiếng: "Anh biết rồi."
"Cảm ơn em, Hồng Vân."
Khương Thư Lan không thể nhịn được khi nhìn thấy cảnh này, cô không khỏi mỉm cười, lặng lẽ lùi bên ra ngoài.
Vừa vặn gặp được Chu Trung Phong đang đến đây giao đồ ăn.
Bà Na tuổi đã lớn, trông đợi vào việc bà đi giao cơm là điều không khả thi, vì vậy công việc giao cơm và mọi việc hoàn toàn đổ dồn lên người Chu Trung Phong.
Vừa bước vào, anh đã thấy nụ cười trên môi vợ mình.
Chu Trung Phong sửng sốt, hạ thấp giọng nói: "Sinh rồi sao?"
Khương Thư Lan gật gật đầu, trong giọng nói không giấu được sự vui mừng: "Sinh rồi, hai mẹ con đều bình an vô sự." Ánh mắt cô cong cong, những vì sao mờ trong mắt cô lại sáng lên.
Điều này làm cho Chu Trung Phong không nhịn được cười, anh không khỏi liếc nhìn thoáng qua cuối hành lang, thở dài nói: "Cuối cùng cũng là hết khổ."
Hai vợ chồng trung đoàn trưởng Na muốn có con mà khó khăn như thế nào, toàn bộ người trên đảo đều biết.
Bây giờ một đứa trẻ cuối cùng đã được sinh ra, mà cả hai mẹ con đều bình an vô sự.
Khương Thư Lan gật đầu: "Anh mang đến cái gì vậy?"
"Mang đồ ăn đến cho mấy người bọn em." Dừng một chút, Chu Trung Phong cúi đầu nhìn cô nói: "Em và mẹ thay đổi một chút được không? Bây giờ chị Miêu đã sinh, để mẹ mang theo canh chân giò hầm đậu nành lại đây chăm sóc cho cô ấy."
Món canh này đã ninh gần như cả qua đêm, còn nóng hôi hổi.
Mẹ Khương và bà Na hận không thể đi lòng vòng quanh bếp để nấu.
Khương Thư Lan gật đầu sau khi suy nghĩ một lúc, cô ngáp: “Để mẹ lại đây đi, bà ấy có nhiều kinh nghiệm hơn em."
Lợi dụng thời gian Chu Trung Phong đi đưa bữa ăn cho trung đoàn trưởng, Khương Thư Lan ngủ gà ngủ gật trên băng ghế, cả một ngày một đêm cô không ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận