Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 277:

Bà nội Na vừa thấy cảnh này, ôi ôi, tâm đều mềm như nước hết rồi, hai đứa nhỏ này quá là đáng yêu!
Sao có thể đáng yêu đến vậy được chứ?
Cây kem kia đi đường sớm đã chảy nước hết rồi, hai đứa nhỏ nuốt nước miếng, không nỡ bỏ đi mà uống hết nước kem.
Bà nội Na lập tức tới đón bọn họ: “Nào nào nào, hai đứa mau tiến vào, bà lấy nước giếng cho hai đứa làm lạnh lại.”
Hai đứa nhỏ liếc nhìn nhau, lắc đầu: “Bà nội Na, bà có biết cô bọn cháu đi tới chỗ nào trên núi không ạ?”
Đây là đang muốn đuổi theo sao?
Nhưng làm sao mà đuổi kịp được chứ?
“Cái này thì bà cũng không biết.” Bà nội Na xua tay: “Ôi chao, hai đứa cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, Tiểu Khương trở về thấy vậy mới vui được.”
Lời này không thể không nói đã chạm đến tâm khảm của hai đứa nhỏ.
Hai người vừa rồi còn muốn đuổi theo Khương Thư Lan, lúc này đây lập tức ngoan ngoãn mà đi vào trong nhà.
Bà nội Na cầm khăn lau mồ hôi cho bọn họ, lại múc một xô nước giếng lên, đặt gói kem vào bên trong.
Hai đứa nhỏ nhìn qua, nói: “Bà nội Na, bà lấy nhiều nước một chút đi ạ, phải thường xuyên thay nước, nếu không cô bọn cháu quay về sẽ không có kem để ăn mất.”
Chỉ còn lại chút nước ngọt mà thôi.
Bà nội Na ôi một tiếng, nhéo bên này, sờ bên kia, hai đứa nhỏ này ngoan quá đi!
Hai đứa nhỏ đều rất ưa nhìn, chọn hết ưu điểm để đắp lên người rồi, vừa nhìn đã khiến người ta phải yêu mến.
Vậy nên bà nội Na cũng rất quý mến bọn họ.
Không những dùng nước lạnh, còn còn đắp lên trên cây kem nửa miếng chăn bông không dùng đến: “Như này hai đứa đã yên tâm chưa?”
Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo đều đồng loạt gật đầu.
Lôi Vân Bảo còn có chút tiếc nuối, nhỏ giọng nói: “Sớm biết dì xinh đẹp không có ở nhà thì tối đến em mới đi mua kem rồi.”
Tiểu Thiết Đản cũng gật đầu theo.
Bà nội Na tò mò: “Ai cho hai đứa tiền vậy?”
Kem ở trên đảo không hề rẻ chút nào hết, hàng từ bên ngoài nhập tới, bên ngoài bán ba phân, ở đây phải bán từ một xu đến một xu năm.
Có mấy ai được ăn đâu.
Lôi Vân Bảo nói: “Cháu giúp bà nội Ngô hái cây đậu, bà ấy cho cháu một xu, cho Thiết Đản một xu.”
Hai xu đã mua được một cây kem rồi, còn thừa năm phân.
Bọn họ định ngày mai mới tiêu.
Bà nội Na rót cho bọn họ mỗi người một chén nước đậu xanh, đùa bọn họ: “Hai đứa không định để bản thân nếm thử chút sao?”
Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản đều đồng loạt nuốt nước miếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Bọn cháu không thích ăn lắm đâu ạ!”
Làm gì có chuyện không thích ăn cơ chứ!?
Đều thèm đến mức nước miếng liên tục tuôn ra ừng ực rồi.
Bà nội Na không nhịn được nữa, ôm lấy hai đứa nhỏ mà âu yếm: “Hai cháu đều là những đứa trẻ ngoan.”
Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản đều cảm thấy rất nóng, bị ôm đến mức đổ mồ hôi rồi, muốn tránh ra, nhưng không biết vì sao lại nhớ đến lời dặn dò của Khương Thư Lan.
Ở đây không được phép nghịch ngợm, cũng không được phép hỏi tại sao thím Miêu không sinh được em bé.
Hai đứa nhỏ lén lút liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó thở dài, cũng không cố gắng nhích ra nữa.
Đợi bà nội Na ôm đủ rồi, cúi đầu nhìn xuống hai đứa nhỏ đầu đầy mồ hôi.
Đột nhiên nói: “Nếu sau này Tiểu Khương sinh một bé gái, bà sẽ bế con bé thường xuyên, chắc sẽ rất thơm mềm và dễ thương.”
Đâu có giống như hai tiểu tử này, ôi, đầy mùi mồ hôi, thối chết được.
Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo đều đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía bà nội Na: “Bà nội Na, vậy làm sao có thể khiến cho cô cháu sinh một em gái mềm mềm dễ thương được ạ?”
Lần trước hỏi sư trưởng Lôi, ông ấy vẫn chưa nói rõ ràng.
Chuyện này thì... Bà nội Na nở nụ cười, nhịn không được mà xoa đầu bọn họ: “Cái này thì phải hỏi chú Chu của hai đứa, phải để chú ấy thường xuyên ở cùng chỗ với Tiểu Khương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận