Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1337:

Cậu trai hồi nhỏ còn giành giật đồ ăn với cô giờ đã trưởng thành thành dáng vẻ có thể đỉnh thiên lập địa.
Bản thân đã hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn bị cô xoa đầu như vậy, Khương Học Dân có chút không quen, cậu ta rụt người xuống: "Cô không hỏi vì sao đối phương không chấp nhận cháu sao?"
Nếu như đổi thành mẹ cậu ta, chắc chắn mẹ sẽ gặng hỏi cho ra đầu đuôi gốc ngọn thì mới thôi.
Thái độ không truy vấn gì cả của cô ngược lại khiến Khương Học Dân cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
"Thế thì vì sao?" Câu hỏi vô cùng có lệ.
Theo góc nhìn của Khương Thư Lan, nam đồng chí theo đuổi nữ đồng chí, nếu họ không đồng ý thì chỉ là không thích thôi, làm gì có nhiều lí do như vậy.
Nếu như đủ thích, dù có nhiều nan đề cũng sẽ vượt qua.
Khương Học Dân biết cô chỉ có lệ nhưng cậu ta vẫn muốn trả lời: "Cô ấy muốn về nhà."
Mà cậu ta lại sống sâu trong vùng núi.
Hai người, dường như từ lúc bắt đầu đã không phải người cùng một hướng.
Khương Thư Lan nghe được đáp án này, cô cũng không ngoài ý muốn, hỏi ngược lại: "Vậy cháu có hối hận không?"
Nếu cô không đoán sai, mấy năm nay đứa cháu trai ngốc này của mình vẫn luôn yên lặng trợ giúp đối phương.
Nữ thanh niên trí thức bên ấy không chối từ, cũng ôm tâm tư lợi dụng.
Chỉ là, thứ gọi là tình cảm này, tựa như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Khương Học Dân lắc đầu: "Không hối hận."
Mỗi khi có thể làm việc cho cô ấy, lúc nào cậu ta cũng cảm thấy vui.
"Sao lại không chứ? Nếu không hối hận, cũng không hợp nhau. Vậy thì Khương Học Dân à, con đường của cháu vẫn còn dài lắm, cứ dũng cảm tiến về phía trước thử xem."
Khương Học Dân ừ một tiếng: "Cô, cô nói xem thế giới bên ngoài trông như thế nào?"
Câu này làm Khương Thư Lan biết trả lời thế nào đây?
Cô suy nghĩ một lát: "Thế giới cũng giống như ở đây vậy, gạo củi mắm muối tương giấm trà giống nhau, một ngày ba bữa giống nhau. Chỉ đơn giản là bên trong thành phố lớn, người nhiều một tí, hoàn cảnh tốt một tí, cơ hội tìm việc cũng nhiều hơn một tí."
Còn những điều khác, hình như cũng chẳng có gì khác nhau.
Khương Học Dân nghe xong, im lặng rơi vào trầm tư.
Khương Thư Lan cũng không cắt ngang cậu ta, cô nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu cháu nghĩ kỹ muốn làm gì tiếp theo, nhớ nói với cô một tiếng."
Nếu cô có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp.
Không nói chuyện khác, chỉ nghĩ đến việc chị dâu cả đối xử với cô như con gái ruột của mình thôi thì cô cũng sẽ giúp Học Dân.
Khương Học Dân gật đầu, lại tiếp tục im lặng.
Đến khi Khương Thư Lan đi vào nhà, người trong nhà hỏi: "Thư Lan, em nói gì với Học Dân đấy?"
Khương Thư Lan cười: "Chỉ hỏi một chút xem tương lai cháu nó muốn làm gì mà thôi."
Nhắc tới điều này, Tưởng Tú Trân lại bắt đầu thở dài: "Cũng không biết trong lòng đứa nhỏ Học Dân này đang nghĩ gì nữa, đã 26 tuổi đầu rồi, sao vẫn chưa chịu lập gia đình chứ?"
"Cái kia, cái kia….”
Khương Học Hoa thật ra biết một chút, cậu ấy gãi gãi đầu, nhưng cuối cũng vẫn không bán đứng anh trai.
Cậu ấy nhỏ giọng nói: "Anh con không muốn lập gia đình, nhưng con muốn lập."
Cậu ấy cũng già đầu rồi, 24 chứ ít gì.
Nói xong lời này, cả nhà lập tức an tĩnh.
Theo bản năng mà nhìn về phía Khương Học Hoa.
"Học Hoa, chuyện của con là khi nào?"
Khương Học Hoa đỏ mặt, ấp úng: "Cũng chưa lâu, nhưng, nhưng….”
"Cô bé nhà ai đấy?"
Tưởng Tú Trân kích động đến đỏ mặt: "Con cứ nói đi, chỉ cần các con vừa ý nhau, mẹ sẽ đi cầu hôn cho con ngay lập tức."
"Chính là con gái của đại đội, đại đội trưởng của chúng ta."
Nhưng đại đội trưởng có tới vài cô con gái lận.
"Con đang chỉ ai đó?" Mọi người có chút nghi hoặc.
"Là cái cô đẹp nhất ấy."
"Con nói con cả Minh Lệ của nhà họ hả?"
"Không phải, không phải, là Minh Hà."
Gì chứ? Nếu bọn họ không nhớ lầm thì, Minh Hà từ nhỏ đã béo, vóc người cao lớn, còn cường tráng hơn cả đàn ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận