Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 327:

Lần này coi như hắn ta đã hoàn toàn cảm nhận được rồi, Chu Trung Phong đối với hắn ta có khác nào cấp trên đâu!
Cứ như vậy không nể nang chút tình cảm nào, còn nói trực tiếp vào mặt hắn ta, nói sẽ báo cáo chi tiết cho cấp trên đến xử phạt hắn ta.
Nhìn qua một cái, người này thực sự không biết nể nang lưu luyến ai là gì.
Sau đó thấy hai người bọn họ không có phản ứng gì hết.
Chu Trung Phong lại tiếp tục, anh tìm mấy cây gỗ làm thành lan can vây xung quanh, sói dù có muốn tiến vào cũng sẽ làm kinh động đến bọn họ.
Nhìn theo động tác của Chu Trung Phong, đội trưởng Triệu cùng với bốn mắt lập tức cả kinh.
Bốn mắt muốn đi theo để diệt sói, nhưng nhìn thấy bản thân còn không thể chạy đi như vậy, còn đội trưởng Triệu đang bị thương, lập tức gật đầu nói: “Phó đoàn, anh cứ đi đi, em sẽ ở đây chăm sóc cho đội trưởng Triệu.”
“Em ở đây thì đội trưởng Triệu ở đây, em không ở đây thì đội trưởng Triệu cũng vẫn sẽ ở đây.”
Chu Trung Phong nheo mắt nhìn cậu ấy một cái, lập tức giật lại hàng rào tạm thời, hướng về phía Hầu Tử cùng với đội trưởng Na mà nói: “Mọi người đi theo tôi.”
Chỉ sợ lang có thể che đậy được dấu vết, nếu như chúng không che đậy được dấu vết thì chắc chắn chúng sẽ không thể chạy thoát được đâu.
Con sói kia cắn vào chân của đội trưởng Triệu, miệng ắt hẳn phải dính máu, vết máu đó chính là chứng cứ cùng với dấu hiệu tốt nhất.
Quả nhiên đúng như Chu Trung Phong dự đoán, phía trên mấy cây cỏ xung quanh có mấy vết máu đỏ, càng đi vết máu càng thấy nhiều.
Anh khẽ nhíu mày: “Sói cũng bị thương.”
Đây không giống như vết máu do cắn người để lại, phải là máu do vết thương của sói thì mới có nhiều máu đến vậy.
Nghe được lời này, đội trưởng Na và Hầu Tử đều vô cùng vui vẻ: “Thừa dịp nó đang bị thương, phải đi đòi mạng nó.”
“Chó chết thật, hai con sói này làm bị thương không biết bao nhiêu người của chúng ta rồi.”
Lần này nhất định phải đòi được mạng của hai con sói kia.
Chu Trung Phong thở dài một tiếng, tay anh cầm súng, đi trước mấy bước về phía trước.
Sau đó thừa dịp có trận gió thổi qua, trên rừng trúc đầy lá rơi xuống, che lấp tầm mắt của con người.
Hai con sói đồng loạt xông ra từ nơi ẩn thân.
Lao thẳng đến ba người đang cầm súng trong tay.
Sau nhiều lần đấu đá, sói cũng bắt đầu biết cảnh giác, biết thứ màu đen trong tay con người kia có nguy hiểm với bọn chúng.
Dùng miệng, quẫy đuôi, duỗi chân, hai con sói dường như phối hợp vô cùng hòa hợp.
Trong một khoảnh khắc đã làm hỏng mất súng ở trong tay đội trưởng Na và Hầu Tử.
Mọi chuyện đều đột nhiên quá mức, như thể ánh lửa lóe qua.
Hiện tại người duy nhất tay còn cầm súng chính là Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong tay nhanh mắt lẹ, dưới khoảnh khắc lá cây rơi xuống che đi mất tầm mắt, lỗ tai cũng theo bản năng mà dò xét nghe ngóng xung quanh.
Khoảnh khắc hai con sói đột nhiên mà vọt ra kia. Anh đã theo bản năng mà nghe ra được.
Chu Trung Phong nhanh như chớp đổi súng từ tay phải sang tay trái, sói bị vồ hụt mấy lần, súng vang lên “phang” Một tiếng, bắn vào chân sau của sói.
Một con bay lên không cứ như vậy phịch một tiếng ngã lăn xuống đất.
Một con sói khác nhìn thấy đồng loại bị thương, theo bản năng buông tha cho đội trưởng Na cùng với bốn mắt.
Trực tiếp tập trung hướng về phía Chu Trung Phong mà tấn công, dường như không còn thời gian để suy xét nữa.
Anh lại bắt đầu nổ súng, bắn trúng chân của con sói kia, sói đau đớn kêu lên một tiếng.
Ngay lập tức, tốc độ không hề giảm mà tấn công về phía Chu Trung Phong.
Lúc ở gần nhiều người như vậy, súng dường như rất có khả năng phát huy tác dụng.
Khoảnh khắc mà sói vồ tới, Chu Trung Phong có chút quay cuồng, tránh được động tác của sói. Ngay sau đó, anh từ bị động chuyển thành chủ động, chạy thẳng đến gần người sói, vứt súng đi, không lo dùng súng sẽ vô tình làm chiến hữu bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận