Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 659:

Ngày lễ tết thì ân cần hỏi thăm một tiếng chứ cũng không có thứ gì khác.
Quả thật, bọn họ không trách cứ gì con cái bởi vì bọn họ thân là cha mẹ nhưng lại hoàn toàn không ở bên cạnh con.
Trong quá trình con trưởng thành, bọn họ thậm chí không tham dự dù chỉ là một ngày, một tháng hay một năm.
Vị trí cha mẹ hoàn toàn là bỏ trống.
Bọn họ dám vỗ ngực mình mà nói đời này của bọn họ không hổ thẹn với quốc gia.
Nhưng nhìn đôi mắt của mấy đứa nhỏ, bọn họ cũng không dám nói không thẹn với con.
Đời này của họ không nợ quốc gia, không nợ tổ chức, họ chỉ nợ của con cái quá nhiều.
Mọi người nghĩ tới đây, bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng.
Giống như Cung Hướng Dân, Tô Minh Phương là người trẻ tuổi mới gia nhập tổ chức Tây Bắc này.
Có lẽ chưa cảm giác được nhưng ở cái trụ sở này có vô số người giống như Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa.
Họ đã ở đây nửa đời người.
Vì vậy bầu không khí tiếp theo trầm mặc đi không ít.
Cho đến khi Đường Mẫn Hoa mở ra một kiện hàng khác, trên cùng của kiện hàng là một lô vải nhung, chất liệu rất tốt, ngay cả ở Tây Bắc cũng rất khó mua được loại vải này.
Chỉ là... Nhìn đống vải vóc này, Đường Mẫn Hoa ban đầu vui vẻ sau đó liền buồn bực: “Tôi và lão Chu sẽ không may vá gì đó.”
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, chất liệu tốt thì tốt nhưng với hai người không biết may vá thì nhìn vào chỉ phát ra ánh sáng rực rỡ thèm thuồng.
Tô Minh Phương bên cạnh gợi ý nói: “Bà Trương ở tiệm cơm lúc còn trẻ đã từng học qua may vá, hay là nhờ đến bà ấy?”
Cô sờ một cái vào chất vải, nhung này tốt lắm, nguyên một đống vải vóc này chính là loại hàng hiếm.
Lời này được Đường Mẫn Hoa tán thành: “Được, vậy đến lúc đó tôi đi tìm bà Trương, may cho lão Chu nhà tôi một bộ quần áo ấm áp.”
Bây giờ bọn họ đang mặc quần áo lao động, nói đúng hơn là một năm bốn mùa đều là quần áo lao động.
Mặc một thời gian dài, quần áo trở nên cứng, dùng vải nhung để may quần áo mặc lên chắc chắn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Ai cũng biết đây là chất liệu tốt nhưng bọn họ làm gì có tâm tư và thời gian, tiền bạc, công sức cho những thứ như thế này?
Chuyện riêng của bọn họ đều là được chăng hay chớ.
Ngay cả bữa ăn xưa nay đều không quan tâm tới, lúc nào xong việc thì qua căn tin.
Đôi khi một ngày chỉ ăn đúng một bữa cơm, đôi khi quên thì đói ngất đi, làm người khác hoảng sợ hô to một tiếng.
“Còn có cái gì nữa nhỉ?”
Đường Mẫn Hoa sau đó tiếp tục lấy từ dưới lên, bên dưới có hai cái túi ni lông màu đen, tổng cộng là hai cái túi lớn, tất cả mọi người đều trở nên tò mò.
Đường Mẫn Hoa nhấc lên, ngay lập tức ngửi được mùi vị hải sản.
Nhìn thử một túi trông có vẻ không nặng lắm, bà thử cầm lên, khá lắm, theo cổ tay rơi xuống, cũng nặng ra phết...
Lúc này mới mở ra xem, trong túi bóng đen lại chứ một cái túi màu trắng trong suốt, trong túi chứa những con tôm nhỏ màu trắng sữa, đầy cả một cái túi.
Mỗi một con tôm nhỏ ước chừng chưa dài đến một cm, nho nhỏ tinh tế nhưng lại rất nhiều, cái túi trong suốt đã bị hút hết không khí, bên trong được ép vào cực kỳ chắc chắn.
Nếu để cái túi ra ngoài e là nặng tầm mười cân.
Phải biết rằng loại tôm nhỏ như này không nặng chút nào, lại không tốn diện tích, như vậy sau khi hút hết không khí nhét chung một chỗ sẽ được nhiều.
Hoàn toàn không hề lãng phí bất kỳ ngóc ngách nào cả.
Trên túi tôm có dán một tờ giấy, chữ viết nắn nót, cẩn thận y như chữ in.
“Mẹ ơi, đây là tôm nhỏ dùng để nấu canh. Nó có vị rất mặn, ngày thường có thể làm đồ ăn vặt, cũng có thể nấu canh, tuy nhiên nó quá mặn, một lần cũng không thể ăn quá nhiều, sẽ không tốt cho sức khỏe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận