Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1543:

Lí Húc Dương cười khổ một tiếng: "Có ra ngoài hay không ra ngoài thì tôi vốn là thiếu gia của nhà họ Lí, thì cũng không thể tránh khỏi được.”
Cho dù anh ta không muốn lộ mặt, nhưng cũng sẽ bởi vì thân phận thiếu gia của nhà họ Lí, chuyện bị bắt cóc cũng là chuyện hiển nhiên.
Không có biện pháp nào khác, ngậm thìa vàng mà sinh ra, tất yếu phải chịu những khó khăn mà người bình thường không có.
Chu Trung Phong nhất thời trầm mặc, vào giờ khắc này, anh nghĩ, nếu Thư Lan trở thành đại phú bà, vậy Nháo Nháo và An An, có phải cũng cần được bảo vệ 24/24 không, Nháo Nháo thì còn đỡ, ở hải đảo làm binh lính, sự an toàn cũng không cần họ phải lo lắng nhiều cho nó, nhưng còn An An thì vẫn luôn ở thủ đô, nên anh lo lắng cho An An hơn.
Đối với bên ngoài, đã đến lúc anh phải bảo vệ thông tin cá nhân của Nháo Nháo và An An rồi.
Lúc trước Chu Trung Phong còn chưa nghĩ tới việc này, nhưng khi nhìn thấy đứa con trai ngốc nghếch của nhà hào môn Lí Húc Dương này, đã đến lúc anh phải đưa ra kế hoạch để bảo vệ thông tin của bọn nhỏ rồi.
Khương Thư Lan còn chưa biết gì, cô còn chưa trở thành người giàu nhất, Chu Trung Phong đã nghĩ xa đến như vậy.
Chờ sau khi cô hoàn toàn ngủ bù đủ giấc, nhìn thấy lễ vật trong phòng, không khỏi sửng sốt: "Lí Húc Dương đưa tới à?”
Chu Trung Phong: "Nói là tạ lễ, sau này có đến Hương Cảng thì anh ta sẽ làm chủ cho chúng ta.”
Khương Thư Lan tò mò đem những lễ vật này mở ra xem, chờ sau khi xem xong, cô cũng nhịn không được mà líu lưỡi: "Đây mới là người có tiền thật sự.”
Nhớ lúc trước, nhà bọn họ có một cây sâm núi ba bốn trăm năm tuổi, nhà bọn họ đã coi như bảo bối gia truyền rồi, thế mà Lí Húc Dương một lúc tặng đến ba cây, còn có các loại đông trùng hạ thảo, tổ yến và rất nhiều đồ vật quý giá khác.
Đây chỉ là một ít thuốc bổ trong những lễ vật đó, mặt khác còn tặng đồng hồ, có đến bốn cái, của nam hay nữ đều có, toàn bộ đều là những chiếc đồng hồ đắt đỏ, còn có một ít trang sức, ba bộ vòng ngọc, bông tai bằng ngọc và nhẫn.
Cuối cùng là một cái rương trang sức bằng gỗ đàn hương, chiều dài rộng cao cũng chỉ hơn mười cm, nhưng lại vô cùng đẹp mắt, Khương Thư Lan mở ra, lộ ra một hàng cá vàng rực rỡ, xếp thẳng hàng mười con, sợ là một cái rương đồ đạc này chắc cũng phải đến mấy trăm ngàn.
Càng không phải nói, trước đó còn một đống thuốc bổ, đồ bổ và thêm những thứ này cộng lại cũng hơn cả trăm vạn.
Khương Thư Lan xem xong những thứ này, nhịn không được mà thở dài: “Đúng là nhà hào môn cùng với nhà giàu mới nổi có sự khác biệt rất lớn.”
Theo như cô nói thì cô đang nói chính bản thân mình, cô chính là nhà giàu mới nổi thực thụ.
Vừa vung tay đã tặng đồ cho người khác cả trăm vạn như vậy, cô còn chưa hào phóng đến mức như thế.
Nhưng nhìn những thứ mà Lí Húc Dương tặng, đồ trang sức còn có cá vàng, không có một xu tiền mặt, nhưng khắp nơi lại lộ ra toàn những đồ vật đắt tiền và vô cùng coi trọng họ.
Chu Trung Phong nhướng mày: "Chúng ta là nhà giàu mới nổi nên không thể so với họ được."
"Chúng ta cũng không tính là nhà giàu mới nổi, nếu tính thì nhà chúng ta cũng là gia đình dòng dõi thư hương đấy chứ."
Từ thế hệ ông bà nội của cô, đều đã là người đọc sách, chứ đừng nói đến cha mẹ của anh, cũng đều là nhân viên nghiên cứu khoa học của Cao Tri, đến phiên bọn họ, anh học trường quân đội, Khương Thư Lan lại là sinh viên đại học chính quy, thế hệ tiếp theo là An An, cũng là sinh viên đại học Thanh Hoa.
Bốn thế hệ của gia đình bọn họ, đều có trình độ học vấn văn hóa cao, thật đúng là cũng không tính là nhà giàu mới nổi.
Khương Thư Lan liếc anh một cái: "Em ví dụ như vậy có đúng không?"
"Đúng rồi, có tặng lễ cho Bốn Mắt không?"
Chu Trung Phong nói: "Dựa theo thói quen của nhà họ Lí, nhất định là sẽ tặng." Quả nhiên, một giây sau, bên kia đang gõ cửa: “Sếp, chị dâu." Là giọng của Bốn Mắt.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong liếc nhau, hai người ra mở cửa, liền nhìn thấy Bốn Mắt xách theo một rương đồ đi tới: "Đây là đồ của nhà họ Lí đưa tới ạ. Em không dám nhận đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận