Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 513:

Nhìn thấy vậy, vẻ mặt Khương Thư Lan lạnh xuống, cô đến sau rừng đón người, trong chốc lát, Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo chạy tới.
“Cô!”
Hai đứa nhỏ đã ngồi chờ ở bên kia một lúc lâu, phải nói là bọn nhỏ đã thèm từ nãy đến giờ, nhưng Khương Thư Lan không gọi hai nhóc nên hai nhóc cũng không động đậy gì.
Sau khi sang đây, bọn họ đều nuốt nước miếng.
Khương Thư Lan dùng đũa xuyên hai khối thịt to khoảng chừng một bàn tay ra, đây là hai khối duy nhất không bị thái, cô cho mỗi đứa một khối.
Sau đó cô thì thầm bên tai bọn nhỏ một phen.
Ánh mắt hai đứa nhỏ sáng lên, bọn chúng lập tức gật đầu, hai đứa nhỏ bê hai khối thịt kho chạy đến trước mặt đám người kia.
Lúc Chu Trung Phong và Lê Lệ Mai đang khó hiểu, bọn họ thấy hai đứa nhỏ không chỉ chạy vào trong đám người già, phụ nữ và trẻ em kia, mà hai đứa nhỏ còn bê theo thịt, dừng lại trước mặt những đứa bé kia, rồi cắn xuống một ngụm: “Oa, ăn ngon thật đấy, thịt này thật mềm, tôi cảm thấy một người có thể ăn được rất nhiều nha.”
Ăn xong, hai đứa nhỏ còn không quên liếm liếm môi, liếm liếm tay.
Giờ phút này tiếp xúc mặt đối mặt, hơn nữa tiếp xúc còn gần như vậy, trực tiếp làm cho mấy đứa bé được che mắt lại trước đó thèm đến phát khóc.
Không phải giống như khóc, mà là oa oa kêu lớn, ồn ào vô cùng.
Ngay cả những người già có ý đồ che mắt mấy đứa nhỏ lại cũng không làm được gì.
“Cậu không ăn hả?”
“Thật sự rất ngon đó, thịt này cắn vào trong miệng một cái, ừm... Tớ cũng không biết phải nói thế nào, nhưng chính là một ngụm toàn vị thịt.”
Lôi Vân Bảo đưa khối thịt bị cắn tràn đầy dấu răng sang: “Cậu nếm thử không?”
Tiếng khóc của đứa bé gầy gò kia yếu đi vài phần.
Đứa bé đó muốn đưa tay ra, nhưng lại bị người già bên cạnh quát lớn: “Không được ăn.”
Đứa bé kia lại òa khóc.
Chu Trung Phong muốn tiến đến, nhưng lại bị Khương Thư lan ngăn cản.
Cô tin rằng Lôi Vân Bảo có thể giải quyết chuyện này.
Quả nhiên giây tiếp theo, Lôi Vân Bảo quát lớn.
Cậu bé tức đến hộc máu: “Ông nhất định không phải người thân của bọn họ, nếu ông là người thân của bọn họ, nhất định sẽ đau lòng cho bọn họ, càng sẽ không không cho bọn họ ăn cơm.”
“Ông nhìn đi…” Cậu bé kéo tay đứa bé kia: “Tôi mới bốn tuổi, nhưng tay còn to hơn cậu ấy, dáng người cũng cao hơn cậu ấy, có phải ông muốn để bọn họ đói chết hay không?”
Lời này vừa được nói ra, những người già ở đây đều nhìn sang.
Quả nhiên Lôi Vân Bảo bốn tuổi, cao lớn mạnh mẽ, trắng trắng mềm mềm, nhìn giống như một đứa bé năm sáu tuổi.
Mà đứa bé năm sáu tuổi ở trong lòng bọn họ, trông cứ như ba bốn tuổi, gầy thành một cục, trông cực kỳ đáng thương.
Không biết là bà lão nào bật khóc thành tiếng: “Ông nhỏ à, cho bọn nhỏ ăn thịt đi, bọn nhỏ lớn như thế rồi, vậy mà vẫn chưa ăn thịt được mấy lần.”
Đừng nói tới thịt thơm như thế kia.
Lời này vừa được nói ra, ông lão nhỏ có thân phận cao nhất kia lập tức trở nên yên tĩnh.
Những người già khác cũng lẳng lặng nhìn sang đây, bọn họ xanh xao vàng vọt, trên mặt đầy nếp nhăn, mang theo mấy phần đợi chờ.
“Có lẽ đời này của bọn nhỏ chỉ có một cơ hội được ăn thịt.”
Ngay cả đám người già như bọn họ, sống cả một đời cũng chưa ăn thịt được mấy lần.
Đừng nói tới, nhóm trẻ con dễ dàng chết như này, bọn họ cũng không biết, bọn nhỏ có thể lớn lên khỏe mạnh hay không.
Chuyện này làm cho ông lão nhỏ không trả lời.
Bọn nhỏ ở bên cạnh, cẩn thận nhìn ông ta: “A công, ăn thịt.”
“Đại a công, ăn thịt.”
Sau khi một đứa bé mở đầu, mười mấy đứa bé lớn nhỏ đồng loạt kêu to.
Lúc này ông lão nhỏ cũng không nói được gì.
Tuy bọn nhỏ gầy gò, nhưng mỗi một đôi mắt đều sáng ngời sạch sẽ, giống như hồ nước trong suốt nhất trên đời.
Ông lão nhỏ nhắm mắt lại, sự giãy giụa vẫn luôn tồn tại cũng kết thúc: “Ăn.”
“Tất cả đi ăn đi.”
Không ai biết rằng ông ta quyết định như vậy là vứt bỏ cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận