Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 665:

Phía dưới tổ thí nghiệm nhất thời tạm ngừng: “Chu, Chu giáo sư, tôi, chúng ta hình như sai phương hướng rồi.”
Chu Nghĩa Khôn đứng thẳng người, ông hơi hơi nhíu lông mày: “Nói cụ thể xem.”
Tổ thí nghiệm lắp ba lắp bắp nói xong, trông mong nhìn qua Chu nghĩa Khôn: “Chu, Chu giáo sư, chúng tôi nói đúng không?”
Chu Nghĩa Khôn lắc đầu, gương mặt lạnh lùng, một lúc chỉ ra năm sai lầm.
Phía dưới là học sinh, hầu như mặt đều tái nhợt như tờ giấy, lung lay sắp đổ.
Mà đứng ở một bên quan sát thảo luận họp nhóm, các đồng chí cao tuổi đều lắc đầu ngao ngán.
“Bà Đường, mau quản ông Chu nhà bà, mỗi lần đến phiên họp ông ta mở đều sẽ khiến cho đám học sinh bị hù chạy đi mất.”
Khu vực Tây Bắc vốn là nơi luôn khó tuyển chọn nhân tài.
Trường học và tổ chức, mất rất lâu mới có thể tuyển được những tài năng này tới đây giống như vận chuyển máu mới, nếu như đều dọa cho học sinh bị hù chạy.
Người nào sẽ kế thừa tương lai của bọn họ!
Khu vực Tây Bắc này không có máu mới thì không được!
Bọn nhóc đều là một đám trẻ con mới tới, không giống như bọn họ đã ở căn cứ này cả một đời người, càng không giống như bọn họ cả đời đều chỉ có số liệu và tài liệu.
Khó tránh khỏi có chút lạnh nhạt.
Nhưng Đường Mẫn Hoa nghe nói như thế lại lắc đầu: “Không có thời gian.”
“Không có thời gian cho bọn chúng trưởng thành.”
“Mọi người cảm thấy chúng ta còn có thể sống mấy năm nữa? Còn có thể dẫn dắt bọn nhỏ mấy năm nữa?”
Bọn họ đều là ở chung với chất hóa học một thời gian dài, nhiễm bức xạ lâu dài, lại công thêm làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, thời gian dài đều làm việc điên cuồng,
bọn họ có bao nhiêu người có thể sống thọ đâu?
Người nơi này mà ra ngoài thì không sống lâu trăm tuổi được.
Từ nơi này đi ra hết người này lại đến người khác đều ngã xuống, thậm chí còn có người chưa kịp ra ngoài đã ngã xuống.
Bài học kinh nghiệm này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Những ông bà già bọn họ, thiếu một cái chẳng khác nào là đứt đoạn, hơn nữa còn là cái kiểu nối lại không được kia.
Đường Mẫn Hoa nói ra lời này, hiện trường đều trở nên yên tĩnh.
“Chúng ta, chúng ta còn kém quá xa!”
Làm sao cũng không thể bắt kịp.
Những lời này, cho dù nghe thế nào, đều không che giấu được cảm giác tang thương, cảm giác vô cùng gấp cùng với cảm giác bất đắc dĩ.
Loại bất đắc dĩ kia, chỉ có nhân tài như bọn họ mới hiểu.
Bọn họ không muốn lạc hậu, không muốn bị đánh, cho nên chỉ có thể bán mạng ra sức tiến về phía trước.
...
Hải đảo.
Từ sau khi chẩn đoán chính xác là song thai.
Bụng Khương Thư Lan phình to như thổi một quả bóng, sáu tháng tuổi đã giống như bụng tám tháng của người ta rồi.
Đi trên đường thì run run rẩy rẩy, cô chỉ có cái bụng, trên người lại không có thịt, chân tay lại hoàn toàn mảnh khảnh như trước đây.
Bên cạnh Chu Trung Phong nhìn thấy đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía: “Thư Lan, em tốt hơn hết là đừng động đậy, nằm xuống đi.”
Khương Thư Lan lắc đầu, cô chậm rãi tản bộ trong sân, vẫn không quên quay đầu lại hỏi: “Lần này anh có nói với ông bà, cha mẹ của mình rằng chúng ta sinh đôi không?”
Chu Trung Phong gật đầu, lại lắc đầu: “Anh chỉ nói với ông bà.”
Anh không có nói với cha mẹ.
Anh cảm thấy loại chuyện này không cần phải nói.
Trước đó một phong thư đã báo cáo với đối phương việc Thư Lan mang thai.
Như vậy là đầy đủ rồi.
Khương Thư Lan thở dài, cô biết Chu Trung Phong có khúc mắc với cha mẹ, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Cô dừng bước lại, đi đến trước mặt Chu Trung Phong, nắm lấy cánh tay anh, nghiêm túc nói: “Hay là cứ nói đi?”
“Là cha mẹ, ai mà không muốn nghe những chia sẻ từ con cái chứ?”
Bọn họ chỉ là bận bịu, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không yêu Chu Trung Phong.
Tình yêu của họ quá lớn, lớn đến mức có thể gánh cả gia đình và thế giới nhưng lại không thể chứa nổi một vòng nhỏ bé cho Chu Trung Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận