Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1281:

Lúc trước chú Quách không cùng rời khỏi thủ đô, cho nên ông một mực ở lại nhà họ Chu quét dọn, trong nhà rất sạch sẽ.
Biết Chu Trung Phong trở về, chú Quách còn trải giường chiếu, nấu cơm. Có thể nói ông thay toàn bộ công việc chăm sóc người của dì Lý.
Sau đó ông cụ Dương đi một đường đầy khó khăn cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Chờ Chu Trung Phong cùng chú Quách làm xong hết thảy công việc, không hề gọi ông cụ Dương đang ngủ mà tự mình mang theo canh chân giò với thuốc đông y sắc xong mang đến bệnh viện.
Trên đường, Chu Trung Phong lại mua thêm quả dưa ướp lạnh, dự định đến thăm Cao Thải Hà.
Sau khi hỏi thăm được phòng bệnh, Chu Trung Phong gõ cửa một cái.
“Mời vào.”
Đi vào thì liền thấy Cao Thải Hà nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch. Tính tình cô ấy từ trước đến nay đều mạnh mẽ, có thể đem quản Hứa Vệ Phương đến sít sao, chưa từng có một mặt thất lạc sa sút tinh thần như vậy.
Chu Trung Phong ho nhẹ một tiếng: “Hứa Vệ Phương đâu?”
Có lẽ là nghe được tên quen thuộc, Cao Thải Hà đờ đẫn quay đầu, thời điểm thấy là Chu Trung Phong liền sửng sốt, tiếp đó há to miệng lấy hơi khàn giọng nói: “Đang chăm sóc đứa bé.”
Đứa trẻ được ôm tới cho bú, nhưng cô lại không có sữa.
Cao Thải Hà chưa từng thống hận bản thân mình như vậy. Nếu như cô ta cẩn thận hơn một chút, có phải đứa bé sẽ không sinh non hay không?
Nếu như cô ta một chút cũng không chịu thua kém thì đứa bé cũng sẽ không đói bụng?
Chu Trung Phong đem canh hầm cùng nước thuốc để lên bàn, âm thanh tỉnh táo: “Thư Lan để tôi nói với cô một câu. Cô không kiên cường, thì đứa bé còn biết trông cậy vào đâu?”
Lời này vừa dứt, mặc kệ Thải Hà có phản ứng gì, anh liền xoay người rời khỏi phòng bệnh: “Tôi đi thay cho Hứa Vệ Phương, để cậu ta tới chăm sóc cô.”
Cao Thải Hà ngơ ngác, ngay cả Chu Trung Phong rời đi cũng không biết.
Cô ta chỉ không ngừng lặp lại câu nói kia. Đúng vậy, cô ta làm mẹ còn không kiên cường, con của cô ta còn có thể trông cậy vào ai đây?
Ý thức được điều này, Cao Thải Hà cố nén đau nhức truyền đến từ vết mổ trên bụng, từng chút ngồi dậy, vừa cố gắng cầm lấy cặp lồng giữ nhiệt.
Bên ngoài, Hứa Vệ Phương hô một tiếng: “Thải Hà.”
Hắn ta ba bước biến thành hai đi tới, đón lấy cặp lồng giữ nhiệt trong tay Cao Thải Hà, quát lớn nói: “Bác sĩ đã nói em phải tĩnh dưỡng, em ngồi dậy làm gì?”
“Không muốn sống nữa sao?”
Cao Thải Hà không thuận sinh, phải chuyển sinh mổ, đại thương nguyên khí.
Cô ấy cúi đầu, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống: “Vệ Phương, thật sự xin lỗi anh.”
Thật xin lỗi đứa trẻ, thật xin lỗi chồng. Cũng có lỗi với ông cụ.
Nghe được lời này, Hứa Vệ Phương ôm cô ta: “Nói linh tinh gì đấy?”
“Ông Dương nói con gái chúng ta không có chuyện gì, rất nhanh liền có thể xuất viện. Đến lúc đó em liền phụ trách chăm sóc con, anh đi làm kiếm tiền nuôi hai mẹ con em.”
Trước kia Hứa Vệ Phương vẫn luôn đi làm, chỉ là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.
Lần này, con gái Nữu Nữu ba phen bốn bận vào phòng cấp cứu, làm cho Hứa Vệ Phương không ăn khói lửa nhân gian triệt để hiểu rõ tầm quan trọng của tiền.
Cao Thải Hà trầm thấp mà ừ một tiếng, từng ngụm từng ngụm lớn uống vào canh chân giò Hứa Vệ Phương đưa. Canh chân giò làm nóng cuống họng, còn thuốc đông y lại đắng đến trong tâm khảm.
Nhưng mà Cao Thải Hà lại giống như không hề cảm giác được, nếu như Hứa Vệ Phương không cản lại, sợ rằng cô ta muốn uống một lần hết toàn bộ.
“Không thể uống nữa.”
Hứa Vệ Phương dừng lại động tác, cầm khăn lau miệng cho Cao Thải Hà: “Em đừng suy nghĩ nhiều, ông Dương nói con gái chúng ta không có việc gì, vậy là chắc chắn không có việc gì.”
“Chỉ cần em dưỡng thân thể cho thật tốt, chờ cơ thể em khỏe lại, tất cả đều sẽ tốt hơn.”
Cao Thải Hà ừ một tiếng.
“Thải Hà?”
“Em đừng sợ, luôn có anh ở đây.”
Vợ cũng vậy, đứa nhỏ cũng vậy. Hắn ta cũng sẽ luôn ở bên cạnh bọn họ.
Nghe được lời này, hốc mắt Cao Thải Hà đỏ lên, xoay đầu sang một bên, nước mắt như hạt đậu từng hạt từng hạt rơi xuống, rơi vào cái chăn trên giường bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận