Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 84:

Gà gáy liên tục, ống khói của từng nhà bắt đầu bốc khói.
Mẹ Khương vừa lo lắng vừa vui sướng mà đi ngủ, cho đến tận năm giờ hơn.
Tưởng Tú Trân muốn đi gọi Thư Lan rời giường trang điểm, tối hôm qua bọn họ có mời một bà lão có phúc khí nhất ở đại đội tới sửa soạn giảo mặt() cho Thư Lan.
[Chú thích: (
) Giảo mặt bằng sợi chỉ là kỹ thuật làm đẹp truyền thống dùng sợi chỉ để loại bỏ lông trên khuôn mặt phụ nữ có lịch sử lâu đời ở Tây Á, Trung Á và Đông Á.]
Tưởng Tú Trân vừa định gõ cửa, lại bị mẹ Khương ngăn cản.
Bà đưa ngón tay lên đặt ở một bên môi suỵt một tiếng: “Cho Thư Lan ngủ thêm chút nữa đi, tối hôm qua con bé phải nghe mẹ nói nhiều chuyện, chắc đến khuya mới được ngủ.”
Trong nhà vốn có nhiều người, có đến tận hai mươi người ở với nhau, chưa cần nói lớn tiếng, chỉ cần một cái hắt xì trong phòng, người ở phòng bên cạnh cũng có thể nghe thấy được.
Chưa nói đến âm thanh đánh thức Thư Lan kia.
Tưởng Tú Trân thu hồi cánh tay, giọng chị ấy có chút sốt ruột, nhỏ giọng nói: “Mẹ, bà Toàn Phúc đã đến đây rồi.”
Cả cuộc đời của bà lão Toàn Phúc vô cùng êm đẹp, chồng luôn tương trợ, còn rất song toàn, hơn nữa còn có rất nhiều con cái, sau này có rất nhiều người mời bà ấy tới giảo mặt.
Mời qua mời lại, cuối cùng cũng mời được bà Toàn Phúc đến.
Mẹ Khương lắc đầu: “Chuyện này cứ kêu vợ lão nhị làm cho bà lão một chén trà trứng đường đỏ đi, để bà ấy uống xong rồi chúng ta sẽ đi gọi Thư Lan.”
Trước sau gì cũng còn nửa tiếng nữa không phải sao?
Ngày mà con gái bà lười biếng ngủ, cũng chỉ còn hôm nay nữa thôi, sau này gả đi rồi, cho dù không phải làm việc nặng gì, nhưng trong nhà còn có chồng, có con, bên trên còn có người già.
Có ai mà không cần chăm sóc chứ? Làm một người phụ nữ có chồng rồi, làm sao còn có thể thoải mái như thời còn con gái được?
Càng đừng nói đến việc được ngủ nướng.
Tưởng Tú Trân nghe xong thấy có lý, liền đi vào phòng bếp, tự mình tiếp đón bà Toàn Phúc từ bên ngoài sân vào trong nhà.
Bà Toàn Phúc nghe xong liền chép miệng, nói nhà này rất chiều con gái, bà ấy coi như cũng được mở mang tầm mắt.
Ngày kết hôn này có thể cho con gái ngủ nướng, ngoài nhà họ Khương thì cũng chẳng còn nhà nào nữa.
Nhưng bà ấy cũng không phải người hay nói luyên thuyên, nhận lấy bát nước đường đỏ của nhà họ Khương, lập tức trở nên vui vẻ.
Phòng phía Đông.
Mẹ Khương lặng lẽ đẩy cửa ra, cứ vậy rón ra rón rén bước vào trong phòng mà không phát ra tiếng động nào hết.
Bà ngồi bên cạnh giường, ngồi phía trên một khúc gỗ, cách giường một đoạn, vừa vặn ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy con gái đang ngủ say sưa.
Giường đất có hơi nóng, hai má Khương Thư Lan từ trắng bóc trở nên ửng đỏ, mi nhíu lại nhìn vô cùng nhu thuận, khiến tim người nhìn như muốn mềm nhũn ra.
Không biết vì sao cứ muốn nhìn mãi, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
Nước mắt mẹ Khương liền rơi xuống, bà nhớ đến bộ dạng mới sinh của Khương Thư Lan, đỏ rực giống hệt như con khỉ con vậy, bế vào lòng đều sợ làm gì mạnh quá khiến đứa nhỏ giật mình.
Bà ở nhà vẫn luôn cẩn thận bao bọc cô, sợ đứa nhỏ này sinh muộn, thân thể yếu đuối, không làm được việc.
Vậy mà chỉ trong chớp mắt đã phải gả cô đi rồi!
Mẹ Khương liền lau nước mắt, trở lại trạng thái bình thường, đi đến bên cạnh giường, đưa bàn tay thô ráp ra xoa xoa khuôn mặt của Khương Thư Lan: “Thư Lan, dậy thôi.”
Mẹ Khương cả đời tính tình đều mạnh mẽ, chỉ có ở trước mặt con gái mới đem tất cả dịu dàng dành cho Thư Lan, đến cả giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Khương Thư Lan mê man mà mở mắt ra: “Mẹ!”
Mở miệng đã gọi mẹ, âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa có vài phần ngọt ngào.
Lòng mẹ Khương nhũn ra, bà ừ một tiếng, vỗ vỗ cạnh giường: “Dậy thôi, sáu giờ rồi, bà Toàn Phúc đã tới rồi, chúng ta đi giảo mặt trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận