Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 668:

“Vậy cô phải cẩn thận, lần sau viết thư, tôi sẽ không gọi cô, trực tiếp nhét vào khe cửa nhà cô luôn.”
Bằng không, nếu thật sự xảy ra chuyện, hắn ta cũng không gánh nổi.
Khương Thư Lan ngẩn ra, cảm thấy bưu tá này rất thú vị, tâm địa cũng rất tốt.
Chờ sau khi nhìn theo người đưa thư rời đi. Mẹ Khương liền tò mò không chịu nổi mà nhìn thoáng qua thư: “Ai gửi thư cho con vậy chứ? Có khi nào là anh của con không?”
Lời còn chưa dứt, chính bà liền phủ định: “Không phải, chắc không đâu, mấy người anh trai của con, thô lỗ cục mịch như hòn đất, đừng nói gửi thư cho con, cho dù là mẹ và cha con đi lạc, bọn họ đều không nhớ ra để đi tìm đâu.”
Nghe lời nói này chẳng khác nào là hạ thấp con trai nhà mình thành bộ dạng gì.
Khương Thư Lan không tranh cãi, cô cúi đầu nhìn thư, lại nhìn địa chỉ, từ Tây Bắc gửi tới, nhưng địa chỉ thì cô lại không biết.
Cô sửng sốt, theo bản năng ngẩn đầu nhìn về phía Chu Trung Phong: “Có phải cha mẹ gửi tới không?”
Thư gửi từ Tây Bắc, ngoại trừ cha mẹ thì sẽ không có ai khác.
Lời này vừa dứt, da mặt Chu Trung Phong căng thẳng theo, theo bản năng mím môi, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, nhanh chóng thu hồi ánh mắt: “Gửi cho em đó, em mở ra xem một chút là được rồi.”
Anh thậm chí còn không có ý cầm lấy mở xem, còn định rời đi luôn.
Khương Thư Lan biết anh có khúc mắc, nhất thời cũng khó tháo gỡ.
Cô ừ một tiếng, kéo anh lại: “Đi, vào phòng xem, em nhìn lá thư này rất dày, sợ là viết không ít đâu.”
Đừng nhìn Chu Trung Phong miệng nói không quan tâm, nhưng mà khi Khương Thư Lan lôi kéo anh, anh vẫn tương đối thật sự không có bất kỳ phản kháng nào, liền đi theo vào phòng.
Mẹ Khương bên cạnh cũng tò mò theo, đây là bố mẹ chồng Thư Lan gửi sao?
Trong lòng thấy nôn nao, muốn biết bọn họ nói cái gì.
Bên trong phòng.
Khương Thư Lan vừa đi vào, lập tức tìm một cái ghế ngồi xuống, cô đứng lâu, bắp chân đau, ngay cả bụng cũng căng thẳng theo.
Chờ vừa ngồi xuống, nhìn Chu Trung Phong đang đứng ngồi không yên, cô không chút do dự, trực tiếp xé mở phong bì ra.
Sau đó lạch cạch một tiếng.
Từ bên trong rơi ra một xấp tiền dày và tất cả các loại phiếu.
Lần này cả nhà chính đều an tĩnh lại.
“Trời ạ, đây là gửi bao nhiêu tiền vậy?”
Một xấp dày này ít nhất là có hai ngàn nhỉ?
Chưa kể có một xấp phiếu, nào là cái gì thực phẩm, dầu, thịt, rồi bánh ngọt, kẹo, sữa bột, quan trọng nhất là một phiếu khám bệnh.
Khi nhìn vào đống thứ đó, Khương Thư Lan cũng im lặng, Chu Trung Phong mím môi, không lên tiếng.
Cô thấp giọng nói: “Lần trước cha mẹ cũng gửi nhiều như vậy.”
Cô nhặt lên đếm, lần này so với lần trước còn nhiều hơn, ước chừng ba ngàn, chứ đừng nói là còn có nhiều phiếu như vậy.
Những thứ này đối với người bình thường mà nói, cho dù là vài năm, thậm chí mấy chục năm sử dụng cũng chưa hết.
Thậm chí, nhiều người không thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong suốt cuộc đời của họ.
Lần này, mẹ Khương cũng im lặng theo, nghe giọng điệu của Thư Lan, cha mẹ Trung Phong lúc trước cũng gửi qua.
Ban đầu trong lòng còn có chút bất mãn, cảm thấy con gái nói như thế nào cũng là mang thai đứa nhỏ nhà họ Chu.
Cho là cha mẹ chồng không quan tâm, nhưng sau khi nhìn thấy tiền và phiếu, tất cả sự bất mãn đó đã tan thành mây khói.
Không trách mẹ Khương thực tế, mà sự thật chính là như vậy, tiền mồ hôi nước mắt của người lớn ở đâu, tình yêu chắc chắn ở đó.
Cha mẹ nhà họ Chu có thể cho nhiều tiền như vậy, chứng tỏ bọn họ rất coi trọng Thư Lan và cũng không có quên cô.
Trong một thời gian ngắn, mọi người nhìn vào bàn tiền và phiếu, có chút không nói nên lời.
Đến cuối cùng vẫn là Chu Trung Phong mở miệng: “Nhận đi!”
Khương Thư Lan không vội vàng trả lời mà nói: “Trước tiên xem thư đã.”
Thư lần này cũng viết rất nhiều, ước chừng ba trang, hai trang rưỡi phía trước đều là đang hỏi thăm thân thể Khương Thư Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận