Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 376:

Nếu anh ta còn nhiều lời, giải thích thêm hai câu thì sợ rằng mẹ anh ta liền lôi cả nợ cũ từ khi anh ta mới kết hôn ra mà mắng. Vậy mới thật sự là đáng sợ.
5 giờ mười lăm phút.
Đội trưởng Na mặc áo ba lỗ, còn buồn ngủ đứng ở trong viện, cầm một cái chậu, bên trong chậu đều là quần áo anh ta thay ra hôm qua.
Nghe thấy bên cách vách truyền đến tiếng đổ nước vò quần áo. Đội trưởng Na đều sắp ba mươi, hiện tại lại bị phẫn muốn chết: “Đội phó Chu, cậu nói xem cậu làm gì khác không được hả? Sao sáng sớm mà cậu lại đi giặt quần áo làm gì chứ!”
Đây không phải là làm hại anh ta hay sao?
Bên cạnh, Chu Trung Phong giặt xong một cái ga trải giường, lại thay một cái. Khi nghe được Đội trưởng Na nói, anh nhướng mày: “Em giặt quần áo nhà em.”
Lại không phải giặt đồ nhà họ Na. Thái độ của Đội trưởng Na như vậy là sao?
“Cậu giặt quần áo như thế, ngay cả tôi cũng bị gọi dậy giặt quần áo đây này.”
Anh ta là một người đàn ông, ai lại đi giặt quần áo chứ!
Còn sáng sớm đã bắt dậy giặt đồ.
Đây không phải là tra tấn người hay sao?
Đột nhiên Chu Trung Phong nghĩ tới điều gì: “Còn mười lăm phút nữa bắt đầu huấn luyện dã ngoại. Chờ sau khi huấn dã ngoại luyện kết thúc, em còn phải đi nhà ăn lấy cơm, Thư Lan nhà em buổi sáng dậy không làm cơm sáng, chờ cô ấy ăn xong, em sẽ mang bát đũa rửa sạch. Mặt khác, nhà chính, nhà vệ sinh cũng nên quét dọn, còn gánh đầy lu nước trong nhà, cỏ trong vườn cũng phải nhổ...”
“Những việc này đều là em làm, có vấn đề gì sao? Đội trưởng Na?”
Đương nhiên là có!
Đội trưởng Na: “Dừng, dừng lại đi!”
Căn bản anh ta nghe không lọt tai. Nhưng mà, bà cụ Na ở trong sân lại nghe được mùi ngon, bà thậm chí còn theo trào lưu mà búng tay một cái: “Tây Quan cũng sẽ làm như vậy”.
Đội trưởng Na: “...”
Giết anh ta đi! Tại sao lại làm hàng xóm của đội phó Chu làm gì cho mệt vậy chứ?
Thời điểm Khương Thư Lan tỉnh lại, không biết hiện tại đã là giờ nào.
Trong phòng bức màn được buông xuống, bức màn này được làm từ vải dệt thủ công, chính là loại vải dệt chắc chắn nhất, gần như là có thể che hết toàn bộ ánh sáng bên ngoài.
Trong phòng tối đen, cô có chút không phân biệt được ngày hay đêm.
Chỉ có một điều rõ ràng nhất, đó chính là cả người cô giống như rã rời thành từng mảnh. Vốn dĩ hôm qua chờ đợi cứu viện vì bị vây trên dãy đá ngầm cả buổi.
Trước khi được cứu, mấy người các cô đều chịu đựng đứng yên suốt sáu tiếng đồng hồ, chỉ sợ sóng biển dâng lên, cuốn các cô xuống biển.
Rồi sau đó, đứng lâu quá, chân tê đến mức không có cảm giác là chân của chính mình.
Hơn nữa, thêm việc lăn lộn tối hôm qua, càng làm cho vấn đề thêm trầm trọng, cảm giác đau nhức cũng càng tăng thêm gấp bội.
Nghĩ lại sự tình tối qua, cả người Khương Thư Lan đều thấy xấu hổ.
Thấy bên ngoài không còn sớm, chuyện cô vẫn ngủ nướng bị truyền ra ngoài thì thật sự không dễ nghe.
Chỉ là vừa muốn đứng dậy, Khương Thư Lan nhìn quanh, mới phát hiện ra hình như mình đổi chỗ ngủ?
Không nói tới việc không còn ở gian phòng tối hôm qua, mà ngay cả vở chăn ga trải giường hình như cũng đổi?
Nhìn tới đây, Khương Thư Lan không kìm được mà lẩm bẩm: “Cũng may còn tạm được.” Yêu sạch sẽ, biết đổi cái mới, đỡ bị mùi.
Vừa mới khen xong, thời điểm Khương Thư Lan đứng dậy, nhịn không được mà hít hà một hơi, xoa xoa eo và bắp chân, mắng một câu: “Đồ con rùa.”
Không biết là đang mắng đối phương hay là tự mắng chính mình.
“Đang mắng anh à?”
Lúc Chu Trung Phong đẩy cửa tiến vào, liền thấy bộ dạng yếu ớt mắng người, ngại ngùng sờ sờ cái mũi: “Tỉnh rồi sao?”
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
Giọng nói mang theo một chút quan tâm, cùng lúc đó kéo tấm rèm che phòng, ánh mặt trời buổi sáng xuyên thấu qua cửa kính, chiếu nghiêng nghiêng lên người Khương Thư Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận