Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1160:

Từ xa anh ta đã nhìn thấy một đống hàng hóa, và có một nữ đồng chí đứng bên cạnh, mặt mày xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, cô chỉ yên tĩnh đứng ở đó, nhưng lại làm người khác không thể rời mắt.
Trương Vệ Quốc nhảy xuống xe, anh ta không khỏi đưa tay đấm vào ngực Chu Trung Phong: “Cậu hay thật đó, năm đó lúc còn là bạn học, cậu còn nói sẽ độc thân cả đời kia kìa.”
Chu Trung Phong không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: “Đi thôi, cậu đậu xe ở bên này đi, tôi đi khiêng hàng hóa.”
Trương Vệ Quốc a một tiếng, một đường chuyển bánh chạy sang kia.
Sau đó anh ta mới nhảy xuống, đi cùng Chu Trung Phong đến bên cạnh Khương Thư Lan, lúc ở xa nhìn không rõ, đến gần rồi, anh ta mới nhìn thấy dáng vẻ của đối phương.
Xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp.
Mặt mày kia như được bút lông tốt nhất vẽ ra, tinh xảo lại bắt mắt.
Trong mắt Trương Vệ Quốc hiện lên sự kinh ngạc, anh ta hít vào một hơi: “Chu Trung Phong, khó trách lúc họp lớp cậu không bao giờ tham gia, thì ra cậu giấu một tiểu tiên nữ ở nhà nha.”
Một câu này, thân phận của anh ta cũng được tiết lộ.
“Đây là bạn học thời sơ trung của anh, Trương Vệ Quốc.” Chu Trung Phong giới thiệu với Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan cười cười: “Đồng chí Trương, làm phiền anh rồi.”
Trương Vệ Quốc cười híp mắt: “Không phiền, không phiền.”
“Đi đi đi, hàng hóa ở đây đúng không? Chúng ta khiêng lên xe đi.”
Trương Vệ Quốc luôn bị người trong đội vận chuyển gọi là hồ ly, ngay lúc này anh ta lại phá lệ chân thành.
Nói chung tình bạn thời đi học là chân thành nhất.
Một tấn hàng hóa được Chu Trung Phong, Phương Vệ Quốc và ba người bản địa khiêng lên gần một giờ là xong.
Khương Thư Lan không đi chung xe đó, cô và Khảm Nhi định ngồi xe hơi về.
Chu Trung Phong thì đi theo xe, anh ngồi ở ghế phụ, xe tải chỉ có hai chỗ ngồi, muốn ngồi nhiều người cũng không được.
Bọn họ vừa đi, Khảm Nhi mới nhớ ra, trước đó Khương Thư Lan kêu hắn mua bánh bao thịt, hắn còn để ở một bên, lúc nãy bận rộn nên quên mất.
“Chị dâu.”
Khảm Nhi đưa tới bốn cái bánh bao nhân thịt, sau đó đưa thêm 4 mao tiền. Bánh bao thịt 1,5 mao một cái, 3 mao hai cái, bốn cái 6 mao.
Khương Thư Lan vỗ đầu: “A, chị quên mất.”
“Vậy chúng ta ăn đi.”
Cô lấy hai cái, Khảm Nhi hai cái.
Khảm Nhi tìm được nơi bán bánh bao thịt có mùi vị rất ngon, bánh làm từ loại bột đường tốt nhất, bánh bao trắng nóng hôi hổi, cắn vào một cái chính là nhân thịt, nước bên trong cũng chảy ra.
Mùi vị khiến người ta hận không thể cắn luôn cả đầu lưỡi.
Khương Thư Lan cắn một cái, cô nheo nheo mắt, vô cùng thỏa mãn nói: “Hương vị nhà này làm thật ngon.”
Khảm Nhi cũng mút ngón tay: “Nhà này buôn bán tốt nhất, nghe nói đầu bếp là chuyên gia ẩm thực do nhà ăn ở nhà ga tìm về, không biết là thật hay giả.”
“Dù sao trong nhà ăn của nhà ga, bánh bao nhân thịt bán đắt khách nhất.”
Khương Thư Lan không khỏi gật gật đầu, một cái dư lại cô không nỡ ăn, Khương Thư Lan sờ sờ túi, móc ra 2 khối tiền và phiếu gạo 1,5 cân đưa cho hắn.
“Khảm Nhi, phiền em đi mua giúp chị một chút, chị muốn cho Trung Phong nếm thử mấy cái.”
Chu Trung Phong ăn rất nhiều, hai cái bánh bao cũng giống như cho gà ăn thóc, anh mà ăn uống thì một hơi bảy tám cái bánh bao cũng chẳng sao.
Khảm Nhi sửng sốt, hắn lau lau cái miệng nhỏ, bỏ cái bánh bao còn lại vào trong túi, rồi do dự: “Một người chỉ được mua bốn cái, đó là giới hạn.”
2 khối tiền đủ mua mười hai mười ba cái, nhưng đối phương sẽ không bán cho cậu ấy.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ: “Chị đi chung với em, hai người chúng ta có thể mua tám cái!”
Hai mắt Khảm Nhi sáng lên, hắn tùy tiện vò đầu tóc mình, để cho mái tóc dựng thẳng, sau đó hắn quẹt quẹt trên tường, biến mình thành mặt mèo.
“Đi.”
Khương Thư Lan đi đến nhà ăn ở nhà ga, lúc này cô mới biết, bánh bao bán đắt như thế nào.
Một hàng người rất dài.
Mọi người đều do tâm lý quần chúng, Khương Thư Lan không ngoài ý muốn, mà thấy thế, cô càng quyết tâm mua được bánh bao thịt.
Xếp hàng vất vả nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận