Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1009:

Ngay sau đó, chính là sự phẫn nộ, Trâu Dược Hoa bất giác giơ tay lên: “Tiện nhân, cô dám cắm sừng tôi sao?”
Anh ta đi buộc ga-rô, vốn dĩ không thể làm Giang Mẫn Vân mang thai.
Nhưng… Giang Mẫn Vân thật sự mang thai, đứa bé không phải của Trâu Dược Hoa, tất nhiên là của người đàn ông khác.
Giang Mẫn Vân nâng mặt lên, cái cổ cô ta mảnh mảnh, vừa trắng vừa thon: “Đánh đi, anh đánh vào mặt tôi này.”
“Sao? Chỉ có anh mới được phép đến thủ đô tìm đàn bà, tìm người mới, Giang Mẫn Vân tôi thì lại không được phép có một đứa bé cho riêng mình à?”
Lời này vừa được nói ra, Trâu Dược Hoa giơ tay lên, nhưng anh ta dừng giữa không trung, ngoài mạnh trong yếu nói: “Cô nói bậy gì đó?”
“Hồ Vịnh Mai.”
Giang Mẫn Vân lạnh lùng nói ra ba chữ này.
“Trâu Dược Hoa, chỉ cần cái tát này đánh lên mặt tôi, tôi lập tức dám đi tố cáo với trưởng xưởng, lần này Trâu Dược Hoa anh đến thủ đô, vốn dĩ không phải học tập để tiến bộ vì phân xưởng, mà là anh đi tìm phụ nữ giàu có, sau đó đạp đổ người vợ như tôi.”
“Anh nói xem, nếu tôi tố cáo với trưởng xưởng thành công, hình phạt của Trâu Dược Hoa anh, có phải sẽ biến thành khai trừ không nhỉ?”
Vẻ mặt Trâu Dược Hoa biến đổi: “Giang Mẫn Vân, cô dám!”
Giang Mẫn Vân: “Anh nhìn thử xem tôi có dám hay không, anh dẫn con trai đi tìm gặp bà mối, một người cha đã kết hôn đã có vợ lại bán mình cho phụ nữ có tiền, một người mẹ kế như tôi đến tố cáo thì có làm sao?”
“Tôi đi tố cáo cũng là vì suy nghĩ cho tổ chức, vì tổ chức diệt trừ sâu bọ có hại mà thôi.”
Chiếc đũa trong tay Trâu Dương đang cúi đầu ăn ở bên ngoài, bất giác rơi xuống, cạch một tiếng, đập vào cái chảo.
Nó có một cảm giác không nói nên lời, nó cảm thấy dường như sẽ có rất nhiều chuyện xảy đến.
Mà Trâu Dược Hoa ở trong phòng, anh ta đóng cửa lại, lạnh lùng nói với Giang Mẫn Vân: “Giang Mẫn Vân, cô còn biết gì nữa?”
“Mặc kệ cô biết cái gì, chuyện này không liên quan đến Dương Dương, tất cả do một mình Trâu Dược Hoa tôi làm.”
Nghe cứ như một người cha yêu thương con trai mình vậy.
Giang Mẫn Vân chỉ cảm thấy buồn cười: “Dối trá.”
“Anh còn muốn diễn vai một người cha tốt nữa à?”
“Trâu Dược Hoa, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu anh không cho tôi con cái, Giang Mẫn Vân tôi tự mình nghĩ cách có được, anh nhận cũng được, không nhận cũng chẳng sao, đứa nhỏ này vẫn sẽ được sinh ra, nó vẫn mang họ Trâu, anh cũng sẽ là cha của nó.”
Lời này khiến cho Trâu Dược Hoa khó chịu giống như nuốt phải ruồi bọ.
Anh ta bị đội nón xanh, còn phải nuôi con người khác.
Mỗi một chuyện đối với anh ta đều là sự sỉ nhục.
“Giang Mẫn Vân!”
“Cô không giữ tiết hạnh.”
“Anh cũng thế thôi, đàn ông đã kết hôn còn đi tìm phụ nữ giàu có, anh có muốn tôi đi lan truyền không hả?”
Giang Mẫn Vân đối chọi gay gắt.
Bọn họ giống như những người đàn bà đanh đá ở đầu đường, luôn chỉ trích khuyết điểm của đối phương.
Trâu Dược Hoa tức đến run người: “Sao cô dám? Sao cô dám hả?”
Dám cho anh ta đội nón xanh, dám mang thai con của người đàn ông khác.
Giang Mẫn Vân cười lạnh: “Tôi đi đến bước đường ngày hôm nay, không phải do nhà họ Trâu mấy người ép sao, tôi như một đóa hoa cúc nở rộ mà gả cho anh, kết quả anh lại buộc ga-rô, không cho tôi một đứa con thì thôi, anh vậy mà còn định tìm phụ nữ giàu có rồi đá tôi.”
“Trâu Dược Hoa, anh bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.”
Một cặp đôi từng cười cười nói nói lúc trước, từng có tình cảm nam nữ, giờ đây.... Cuối cùng vẫn tương tàn.
Trâu Dược Hoa nghe vậy, anh ta hối hận không thôi, lúc trước anh ta không nên cưới Giang Mẫn Vân, vì sao anh ta không cưới Khương Thư Lan như đời trước chứ?
Nếu cưới Khương Thư Lan, có phải anh ta sẽ không gặp nhiều phiền phức như vậy hay không?
“Tên đàn ông đó là ai?”
Trâu Dược Hoa không nghĩ đến khả năng kia nữa, anh ta cũng không thể cứ hối hận mãi, cắn đầu lưỡi, ép mình bình tĩnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận