Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 899:

Dì Lý đã từng ly hôn, sau đó mới một lòng tới chăm sóc ông nội Chu và bà nội Chu.
Sau đó bà ấy mới nhận ra rằng, hôn nhân chính là chuyện như thế, đến lúc không còn mưu đồ gì thì cũng là lúc tách ra.
Vương Phủ Tỉnh là một quán trà nổi tiếng từ lâu đời, cho dù bên ngoài trời vẫn cón khá lạnh nhưng trên đường phố vẫn có người đến người đi.
Hơn nữa những người này ăn mặc cũng rất đẹp.
Khương Thư Lan không hỏi cảm thán: “Thủ đô đúng là thủ đô.”
Đúng là không giống nhau.
Chu Trung Phong: “Vẫn là đường lớn, vẫn người như thế, không có gì là không giống.”
Nói xong, anh giúp cô quấn chặt lại khăn quàng cổ rồi chỉ vào quán trà kia, dịu dàng nhỏ giọng nói: “Đó chính là quán trà đã mở ở đây hơn 100 năm rồi, cũng coi như là nổi danh đã lâu. Đi thôi, chúng ta đi vào.”
Vừa mới đi lên thì ở đằng xa cũng đã nghe thấy tiếng nói ồn ào: “Chu Trung Phong và vợ cậu ta đến rồi!”
Vừa dứt câu này thì mọi người cũng không nhịn được mà thò đầu ra nhìn xuống dưới tầng xem.
Bọn họ hẹn nhau ở tầng hai của quán trà, không phải là vị trí tốt nhất của quán trà nổi danh lâu đời này nhưng ít nhất vị trí cũng khá cao.
Hầu như tất cả nam nữ trẻ tuổi ở quán trà này đều làm về lương thực và cung cấp thực phẩm. Có người thì làm ở cục công thương, người thì làm ở tổng cục lương thực, người thì lại ở cục nông nghiệp.
Chỉ có một người xếp cuối cùng là làm nhân viên bán hàng trong hợp tác Cung Tiêu Xã. Thế nhưng đừng xem thường vị trí nhân viên bán hàng này, đám người bọn họ ở ngõ Mạo Nhi muốn mua đồ tốt thì đều cần đến nhân viên bán hàng này tiết lộ chút tin tức.
Đây chẳng phải là bọn họ đang gắn chặt với nhau hay sao?
Cho dù thế nào thì đám người trong căn phòng này cũng rất có mặt mũi rồi.
Nhưng một đám người luôn có thể diện và tỏ ra cao thượng trong thường ngày này, bây giờ ai nấy đều chen nhau ở chỗ cửa sổ, chỉ hận không thể ló đầu ra nhìn xuống bên dưới cửa sổ.
Ai cũng muốn nhìn xem vợ của Chu Trung Phong trông như thế nào.
Tại sao một cô gái đến từ nơi nào đó ở nông thôn lại có thể dính lấy nam đồng chí ưu tú nhất trong ngõ Mạo Nhi của bọn họ?
Do khoảng cách xa nên không nhìn rõ khuôn mặt nhỏ bé kia, họ chỉ thấy gương mặt của vợ Chu Trung Phong dường như đang phát sáng lên dưới ánh mặt trời vậy.
Thân hình nhỏ bé hoạt bát lại xinh đẹp kia giống như là thiếu nữ chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, cực kỳ mảnh mai.
“Giống như là một người đẹp.”
Cho dù chỉ có thể nhìn thấy tư thái nhưng cũng có thể thoáng đánh giá được.
Có một nữ đồng chí hồn bay phách lạc nói một câu: “Không phải là vợ Chu Trung Phong mới sinh con xong sao?”
Trong đám người bọn họ ở đây thì có không ít người đã lập gia đình, trong nhà cũng có vợ mới sinh con xong, vóc người ai nấy cũng tròn lên một vòng.
Từ vòng eo đến cánh tay, ngay cả xương trông cũng to ra một ít, nhưng nhìn bóng lưng và dáng người nhỏ bé kia thì chắc chắn không phải thiếu nữ.
Thế nhưng Chu Trung Phong ở dưới tầng vẫn luôn che chắn cho cô gái kia.
Có người muốn xem trò vui nhưng lại có cảm giác khó diễn tả thành lời bèn nói một câu: “Hay chỉ là bóng lưng sát thủ thôi, tư thái thì tốt đấy nhưng mặt thì không đẹp chút nào.”
Lời này khiến cho Hứa Vệ Phương đang ngồi ở ngoài cùng cắn hạt dưa cũng không nhịn được mà nhổ cái vỏ ra nói: “Ôi, Từ Lệ Phương, cô nói cái gì đấy? Gương mặt của vợ Chu Trung Phong trông có đẹp hay không thì liên quan gì đến cô nhỉ? Cô đừng quên rằng mình đã là mẹ của hai đứa con rồi.”
Lời của hắn ta lập tức khiến Từ Lệ Phương mất hết mặt mũi.
Nhớ đến hồi trước, không ít cô gái ở ngõ Mạo Nhi đều yêu thích Chu Trung Phong.
Không có gì khó hiểu, lúc đó Chu Trung Phong là người có điều kiện gia đình tốt nhất trong đám con trai, học giỏi nhất lại còn đẹp trai nhất cả đám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận