Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1180:

“Hai người hâm một cái rắm, hai người thử mà đi hỏi đi, thằng nhóc Trung Phong kia, nó muốn hai người đến hải đảo cùng biết bao nhiêu kia kìa?”
Ông ấy nói xong, ông nội Chu và bà nội Chu trầm mặc.
“Nhưng xa quá, chúng tôi không muốn đi, sợ gây thêm phiền phức cho bọn nhỏ.”
Ông lão Hứa biết bọn họ bướng bỉnh, nên cũng không khuyên nhiều, ông ấy chỉ cười tủm tỉm nói: “Giờ tôi chỉ mong Vệ Phương sinh cho tôi một đứa cháu chắt, để tôi chơi với nó, nghĩ cũng không tệ.”
Ông nội Chu và bà nội Chu lập tức nghĩ đến một đôi song sinh ở hải đảo xa xa kia.
Không biết bọn nhỏ lớn cỡ nào rồi?
Ngay cả đồ ăn phong phú này cũng không còn tư vị gì.
Chờ người nhà họ Hứa đi, hai ông bà không nhịn được mà hỏi: “Nháo Nháo và An An, bây giờ có cao hơn không? Mập mạp hơn không? Chắc bọn nhỏ hiểu chuyện hơn phải không?”
Bọn họ muốn gặp mấy đứa nhỏ cũng không được.
Có con cháu vây quanh, phụng dưỡng tuổi già, hầu như bất kỳ ai cũng hy vọng như vậy.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong liếc nhìn nhau một cái, cô cười cười.
“Cao hơn, cũng mập lên ạ, bây giờ bọn nhỏ trắng nõn sạch sẽ, giống như đứa bé trên tranh tết, vẫn chưa biết gọi người khác, nhưng bọn nhỏ sẽ kêu ê ê a a, luôn muốn nói chuyện với mọi người.”
“Vậy hai đứa trò chuyện với bọn nhỏ nhiều một chút, để bọn nhỏ có thể học sớm hơn.”
Khương Thư Lan từ bỏ.
“Thật ra chuyện này không có cách nào khác, cháu và Trung Phong ở hải đảo bận đến nỗi không về nhà, cha cháu thì phải khám bệnh cho người ta, mẹ cháu thì mỗi ngày phải lo chuyện giặt quần áo nấu cơm cho cả gia đình, thỉnh thoảng còn phải đi làm ruộng, bọn nhỏ không ai chăm, nên đều được để ở trong xe, cho bọn nhỏ tự chơi.”
“Lần trước không có ai, Nháo Nháo té từ trên xe xuống, đến mức chảy máu đầu.”
Lời này vừa được nói ra, bà nội Chu đau lòng đứng lên, bà vội vàng nói: “Trông chừng bọn nhỏ, phải trông chừng bọn nhỏ cho thật tốt.”
“Bọn nhỏ ở giai đoạn này không thể lơ là.”
“Bà nội, không phải bọn cháu không trông chừng, mà là không có ai trông, ai nấy cũng bận rộn…”
Suýt chút nữa bà nội Chu đã nói, bà trông cho.
Nhưng dường như bà nhận ra không đúng nên lập tức im lặng.
Khương Thư Lan cười tủm tỉm: “Ông nội, bà nội, trong nhà thật sự có quá nhiều việc cần lo liệu, cháu và Trung Phong muốn đón hai ông bà đến trông bọn nhỏ giúp, hai người cảm thấy thế nào?”
Lời này vừa được nói ra, ông nội Chu và bà nội Chu lập tức trở nên yên tĩnh.
Bọn họ không trả lời.
Khương Thư Lan cũng không thúc giục, cô cười cười: “Không sao, ông bà không cần gấp, chúng ta cứ từ từ suy xét, nhưng mà…”
Cô đổi lời, kèm theo mấy phần trịnh trọng: “Ông nội, bà nội, bọn cháu thật sự cần hai người, nhất là Nháo Nháo và An An, bọn nhỏ không có ai chỉ dạy, cháu và Trung Phong đều hy vọng có trưởng bối dạy dỗ bọn nhỏ lớn lên.”
Khương Thư Lan cảm thấy ông bà nội dẫn đường sẽ rất tốt.
Hai người có học thức, cũng là người có văn hóa, với lại thông tình đạt lý, có bất công, nhưng sẽ không quá cưng chiều.
Người như này rất thích hợp.
Nếu Khương Thư Lan chỉ nói bình thường, hai ông bà sẽ không đồng ý đến quấy rầy cuộc sống của bọn nhỏ.
Nhưng mà… Thư Lan nhắc đến bọn nhỏ, với lại cô cũng nói vợ chồng bọn họ cần ông bà.
Điều này khiến cho ông nội Chu và bà nội Chu có cảm giác được nhờ cậy.
Thật ra tới tuổi này của bọn họ, đã là số tuổi đang đợi chết thôi.
Nhưng điều kia lại làm cho tâm bọn họ dao động.
Khương Thư Lan cũng hiểu rõ, cô không thúc giục mà chỉ cười: “Bọn nhỏ rất nhanh sẽ học nói chuyện, cháu nghĩ, đến lúc đó bọn nhỏ có thể nói rồi, hai đứa sẽ kêu một tiếng ông cụ, bà cụ, chắc hẳn đó là một chuyện rất tốt đẹp.”
Cô không bắt buộc bọn họ phải đi, nhưng lại nói cho bọn họ không thể không đi.
Lúc này ông nội Chu và bà nội Chu không im lặng nữa.
“Chỉ cần mấy đứa không chê hai bộ xương già này, ông bà sẽ đi đến đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận