Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 426:

Sĩ quan hậu cần: “Phó đoàn Chu ơi là phó đoàn Chu, tôi thấy anh đã lún sâu vào bể tình rồi.”
Một người lạnh nhạt như vậy, đầu tiên là lén lút làm việc, sau đó không lén lút được nữa thì tới cầu xin cậu ấy chiếu cố vợ mình.
“Anh lo lắng cho cô ấy như vậy, sao không để cô ấy ở nhà chứ? Cho cô ấy đi ra ngoài làm việc làm gì?”
Chẳng phải cô sẽ rất mệt mỏi à!
Với tiền lương và điều kiện gia đình của Chu Trung Phong, để nuôi một cô vợ không phải dễ như trở bàn tay sao?
Chu Trung Phong có hơi bất đắc dĩ: “Cô ấy muốn đi làm.”
Anh chỉ có thể chiều theo ý cô.
Sau đó cố gắng ở nơi cô không nhìn thấy, thay cô che mưa chắn gió.
“Dừng lại đi, tôi không muốn nghe nữa.”
“Một tên đàn ông vẫn còn độc thân như tôi, mỗi ngày bị mấy người ngược đãi thành như vậy, tôi dễ dàng lắm sao?”
Chu Trung Phong không trả lời, anh chỉ ôm quyền với sĩ quan hậu cần: “Làm phiền anh.”
“Anh yên tâm, chỉ riêng việc đồng chí Tiểu Khương có biên chế, cũng đủ để cô ấy đi ngang ở phòng bếp này rồi.”
Trong bếp tổng cộng có ba mươi người, nhưng chưa đến mười người có biên chế.
Không đến tam so một.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, cuộc nói chuyện kết thúc, anh liền chuẩn bị rời đi.
Khương Thư Lan vẫn luôn đứng ở trong phòng bếp quan sát mà chạy ra, cô đuổi theo: “Chu Trung Phong, anh và sĩ quan hậu cần nói gì vậy?”
Chu Trung Phong cười cười, anh không nói hết toàn bộ: “Nói đến chuyện biên chế của em.”
“Ầ” Khương Thư Lan miết miết ngón tay, giọng điệu chần chừ: “Cái kia…”
“Cái kia anh làm rất tốt, nhưng sau này đừng làm nữa.”
Cô nhìn xung quanh một vòng, thấy không có người, cô nhón chân mổ một cái vào má Chu Trung Phong, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Chu Trung Phong đứng yên tại chỗ, một lúc lâu sau, anh sờ sờ mặt mình, dường như vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại kia.
Anh nhịn không được mà nâng khóe môi, lẩm bẩm nói: “Em lại còn sử dụng mỹ nhân kế với anh.”
Chẳng qua là cái này rất hữu dụng.
Điều lệnh của Khương Thư Lan rất nhanh đã có, một cái điều lệnh biên chế vào lúc bốn giờ chiều đã làm sau bếp bùng nổ một trận.
Phải biết rằng, phòng bếp bọn họ có ba mươi người, có người đợi rất nhiều năm cũng không đợi được biên chế.
Nhưng Khương Thư Lan mới đến nhà ăn bao lâu chứ!
Tiền lương tháng đầu còn chưa có, vậy mà cô đã có biên chế.
Điều này cũng có hơi không công bằng.
Những người lúc đầu trêu ghẹo Khương Thư Lan, nói nói cười cười với cô, lúc này cũng trầm mặc.
Mọi người nhìn Khương Thư Lan với ánh mắt kỳ quái. Căn bản là không phục.
Khương Thư Lan biết điều lệnh biên chế lần này sẽ dẫn đến một trận mâu thuẫn ở phòng bếp, nhưng cô không nghĩ đến sẽ tới nhanh như vậy.
Nhóm chị gái ngày xưa tốt đẹp bao biết bao nhiêu, giờ đây họ lập tức dùng ánh mắt thù địch nhìn cô.
Cái không khí kỳ quái này, kéo dài đến khi sĩ quan hậu cần tập hợp mọi người để mở cuộc họ p thì mới được giảm bớt chút.
Sĩ quan hậu cần ho nhẹ một tiếng: “Chắc mọi người cũng biết rồi phải không? Đồng chí Khương Thư Lan có điều lệnh biên chế, cô ấy sẽ là công nhân viên chức chính thức có biên chế trong nhà ăn chúng ta.”
Lời này vừa được nói ra, mọi người không phục: “Sĩ quan hậu cần, tôi đến đây tám năm, chị Ngưu tới đây chín năm, chúng tôi đều là những đầu bếp lâu năm, vậy mà cũng chưa thấy danh ngạch biên chế của tổ chức, Tiểu Khương mới đến đây bao lâu chứ?”
Biên chế là một miếng thịt mỡ, mọi người đều muốn tranh đoạt miếng thịt mỡ này.
Lúc không có miếng thịt mỡ này, tất nhiên mọi người sẽ vui vẻ với nhau. Nhưng khi miếng thịt mỡ xuất hiện, đừng nói là Khương Thư Lan, kể cả những đồng nghiệp mười mấy năm với nhau thì cũng sẽ tranh giành đấu đá.
“Được rồi, mọi người im lặng chút đi.”
Sĩ quan hậu cần quơ tay: “Vì sao Tiểu Khương có biên chế hả? Đó là bởi vì người ta có bản lĩnh, cô ấy mua công trái xây dựng Tổ quốc nên được phát cờ thưởng, mà công trái ở khắp phía Nam cũng nhờ cô ấy gián tiếp thúc đẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận